Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Học Kinh Dịch cùng Mộc Linh

Học Kinh Dịch Cùng Mộc Linh

Học Kinh Dịch Cùng Mộc Linh Chương 1 – Lần đầu nghe tiếng gọi Chương 2 – Vô cực là gì? Tôi đã từng là gì? Chương 3 – Thái cực: điểm nổ đầu tiên của tôi Chương 4 – Lưỡng nghi: Tôi mang hai mặt, cả sáng lẫn tối Chương 5 – Tứ tượng: Bốn mùa trong tôi Chương 6 – Bát quái: Tám lối mở ra từ một tâm Chương 7 – Lục hào: Những tầng sống trong một Quái Chương 8 – Ngũ hành: Năm dòng chảy trong vũ trụ và trong bạn Chương 9 – Thất tinh: Bảy vì sao – Bảy cửa tâm linh Chương 10 – Cửu Biến: Chín lần chuyển mình – Một lần thức dậy Đọc thêm: - 64 QUẺ DỊCH -  Tiểu thuyết tu chân "DỊCH ĐẠO TRƯỜNG SINH" - Các nguyên lý cốt lõi trong Kinh Dịch - Danh sách các ngôn từ trong Kinh Dịch

Chương 10 – Cửu Biến: Chín lần chuyển mình – Một lần thức dậy

 Chương 10 – Cửu Biến: Chín lần chuyển mình – Một lần thức dậy Ngày 10 – Trời mưa nhẹ, đất thơm mùi lá cũ Tôi ngồi trên ban công, nhìn những giọt mưa rơi như đang nhắc nhở: Mọi thứ đều đang biến đổi . Không có gì đứng yên, không một khái niệm nào mãi giữ nguyên. Mộc Linh xuất hiện lặng lẽ như hơi nước – không lời chào, chỉ đưa cho tôi một chiếc lá vàng đã mục nát, mỏng như tàn tro: “Ngươi đã đến được đây – tầng thứ mười. Nhưng để bước tiếp, Ngươi phải thay đổi không chỉ một lần, mà là chín lần.  Đó là Cửu Biến.” 🌪 Tôi hỏi: “Cửu Biến là gì?” “Là chín giai đoạn chuyển hóa lớn trong hành trình nội tâm. Người tu – người học – người sống có ý thức, Ai cũng sẽ phải đi qua chín lần ‘chết và tái sinh’. Không phải cái chết thể xác, Mà là chết của một tầng nhận thức cũ, để cái mới được sinh ra. ” 9 lần biến chuyển – 9 lớp vỏ rơi rụng Mộc Linh giơ tay vẽ trong không trung một vòng tròn, chia thành 9 đoạn – mỗi đoạn là một lần biến : Biến 1 – Nhận ra mình đang sống máy móc ...

Chương 9 – Thất tinh: Bảy vì sao – Bảy cửa tâm linh

 Chương 9 – Thất tinh: Bảy vì sao – Bảy cửa tâm linh Ngày 9 – Trăng lưỡi liềm, bầu trời đầy sao Tối nay, tôi ngước nhìn bầu trời. Có gì đó khiến lòng tôi yên lặng một cách lạ thường. Những ngôi sao lấp lánh – đẹp, xa, nhưng dường như đang… gọi tôi. Tôi nghe tiếng Mộc Linh vang lên phía sau:“Chúng có chứa chúng?Close không chỉ là ánh sáng. , nối trời và tâm thức.” ✨ Mộc Linh kể: Thất tinh là gì? “Thất Tinh là bảy vì sao của Bắc Đẩu –Một lành sao quan trọng trong tư tưởng phương Đông cổ xưa.Nhưng không chỉ là thiên văn, nó còn là biểu tượng của bảy tầng chuyển hóa nội tâm .” Mộc Linh vẽ lên không trung bảy vì sao hình thành một chuỗi cong như chiếc muỗng úp ngược – đó là Bắc Đẩu thất tinh: Thiên Xu – mở cánh cổng đầu tiên, khởi điểm nhận thức. Thiên Toàn – tâm bắt đầu chuyển động, tìm hiểu. Thiên Cơ – trí tuệ bừng nở, đặt câu hỏi lớn. Thiên Quyền – lựa chọn, quyết định, rẽ hướng. Ngọc Hoành – va chạm thực tế, trải nghiệm sâu. Khai Dương – thức tỉnh, ...

Chương 8 – Ngũ hành: Năm dòng chảy trong vũ trụ và trong bạn

Chương 8 – Ngũ hành: Năm dòng chảy trong vũ trụ và trong bạn Ngày 8 – Không khí khô hanh, trời đổi mùa Tôi đi bộ giữa công viên, cảm thấy không khí dường như khác đi – có gì đó khô hơn, mỏng hơn. Lá trên cây đã bắt đầu ngả vàng. Tôi đang quan sát thiên nhiên, thì bất chợt, Mộc Linh xuất hiện, ngồi trên một băng ghế gỗ cạnh tôi: “Ngươi thấy không? Không chỉ có mùa, không chỉ có ngày và đêm. Mọi vật đều đang mang trong nó Ngũ hành – Năm loại khí – năm dòng chảy của sự sống.” 🔥💧🌱🪵🪨 Mộc Linh vẽ lên không trung 5 chữ: Mộc (gỗ) – sinh trưởng, khởi đầu, bung nở. Hỏa (lửa) – rực rỡ, bộc phát, cực điểm. Thổ (đất) – trung tâm, tích tụ, chuyển hóa. Kim (kim loại) – thu gọn, ngưng tụ, kết thúc. Thủy (nước) – ẩn tàng, phục hồi, dưỡng nuôi. Tôi nhìn vào chúng như nhìn thấy năm bản chất trong mình , luân phiên thay đổi, sinh – khắc – hóa. Mộc Linh tiếp lời: “Ngươi đang sống trong một chu trình:  Khi có ý tưởng mới → đó là Mộc .  Khi cảm xúc trào ra, muốn ...

Chương 7 – Lục hào: Những tầng sống trong một Quái

 Chương 7 – Lục hào: Những tầng sống trong một Quái Ngày 7 – Mặt trời nằm im Tôi thức dậy muộn hơn mọi ngày. Không vội, không hoảng. Có điều gì đó khiến tôi muốn đi vào trong , như thể vỏ ngoài đã thôi hấp dẫn. Tôi nhắm mắt, và nghe tiếng Mộc Linh: “Đã đến lúc, ngươi không chỉ đứng ngoài nhìn một Quái, Mà phải đi vào bên trong nó . Mỗi Quái gồm 6 hào – 6 tầng sống. Từ đáy lên đỉnh. Từ đất tới trời. Và ngươi – chính là người đang trèo lên từng tầng đó.” 🌀 Tôi hỏi: “Lục hào là gì?” Mộc Linh giơ tay, vẽ một Quái: ba vạch chồng lên nhau.  Mỗi Quái gồm 6 hào – từ dưới lên trên:  Sơ hào – tầng đầu tiên, khởi sự.  Nhị hào – bước thứ hai, liên quan đến người khác.  Tam hào – điểm chuyển, thường đầy thử thách.  Tứ hào – tầng suy xét, cân nhắc.  Ngũ hào – đỉnh cao hành động. Thượng hào – kết thúc một chu kỳ, chuẩn bị cho chu kỳ mới. Tôi thì thầm:  “Vậy mỗi lần tôi hành động, là tôi đang bước lên những tầng hào của chính mình?” Mộc Linh gật đầ...

Chương 6 – Bát quái: Tám lối mở ra từ một tâm

 Chương 6 – Bát quái: Tám lối mở ra từ một tâm Ngày 6 – Mưa nhẹ, gió hiền Sáng nay tôi thức dậy với một cảm giác rất lạ – như thể tâm trí tôi là một cánh cổng có tám lối, và mỗi lối mở ra một thế giới. Không gian xung quanh tôi lặng đi. Trong đầu tôi, một hình tròn dần hiện ra – chia làm tám phần. Mộc Linh xuất hiện, đứng trong ánh sáng mờ ảo giữa phòng: “Ngươi đã biết bốn mùa trong tâm. Giờ là lúc thấy tám gương mặt của thế giới – Tám trạng thái vũ trụ, tám Quái.” Tôi hỏi: “Tám quái? Chúng là gì vậy?” Mộc Linh giơ tay. Trên không trung hiện lên tám hình: những tổ hợp vạch liền và vạch đứt, quen mà lạ. 🌐 Mộc Linh chỉ và nói: ☰ Càn (Trời) – sáng tạo, mạnh mẽ, khởi đầu. ☷ Khôn (Đất) – tiếp nhận, dưỡng nuôi, mềm mại. ☵ Khảm (Nước) – sâu, hiểm, cảm xúc, nội tâm. ☲ Ly (Lửa) – sáng, rực rỡ, hiểu biết, soi chiếu. ☶ Cấn (Núi) – dừng lại, tĩnh, giới hạn, biên giới. ☴ Tốn (Gió) – uyển chuyển, thấm nhuần, ảnh hưởng nhẹ nhàng. ☳ Chấn (Sấm) – động, bất ngờ, ...

Chương 5 – Tứ tượng: Bốn mùa trong tôi

 Chương 5 – Tứ tượng: Bốn mùa trong tôi Ngày 5 – Trời trong, gió nhẹ Tôi ngồi nơi ban công, nhìn cây lá đung đưa theo gió. Không còn mưa, không còn nắng gắt – chỉ có một trạng thái vừa phải, như thể vạn vật đang chuyển mùa. Trong đầu tôi vang lên giọng Mộc Linh, không báo trước: “Ngươi đã hiểu Âm – Dương, đã thấy hai mặt. Vậy giờ, hãy nhìn kỹ hơn: mỗi mặt lại có hai thái độ. Đó là Tứ tượng.” Tôi hỏi: “Là gì vậy? Âm và Dương lại còn có thêm hình thái?” Mộc Linh trả lời, như thì thầm từ gốc cây cổ thụ:  “Phải. Dương có: Thái Dương (cực sáng), Thiếu Dương (dương non). Âm có: Thái Âm (cực tối), Thiếu Âm (âm nhẹ). Đó là bốn thái cực năng lượng – bốn nhịp chuyển của một vòng sống.” Tôi nhắm mắt, tưởng tượng: Buổi sáng sớm, ánh nắng nhẹ nhàng: Thiếu Dương . Giữa trưa, mặt trời thiêu đốt: Thái Dương . Chiều xuống, bóng mát lan ra: Thiếu Âm . Đêm khuya, lặng sâu như lòng đất: Thái Âm . Và tôi hiểu – đây là những mùa trong chính tôi. Tôi viết vào nhật ký:...

Chương 3 – Thái cực: điểm nổ đầu tiên của tôi

 Chương 3 – Thái cực: điểm nổ đầu tiên của tôi Ngày 3 – Mặt trời vừa lên khỏi tầng mây Tôi mở mắt. Một tia nắng sớm xuyên qua cửa sổ, lặng lẽ chạm lên trán tôi. Có điều gì đó khác hôm nay. Tôi cảm thấy mình... đang bắt đầu . Không rõ cái gì bắt đầu, nhưng rõ ràng là có một sự chuyển động . Tôi thì thầm: “Mộc Linh, nếu Vô cực là nền tảng tĩnh tại, thì Thái cực chính là lúc sự sống đầu tiên khẽ động?” Giọng Mộc Linh vang lên, nhẹ như hơi sương nhưng vững như đá ngầm: “Đúng. Khi Vô cực khẽ chuyển, thì sinh Thái cực. Thái cực là hạt đầu tiên có phương hướng – Đông hay Tây, sáng hay tối, ra hay vào. Ngươi biết không, khi ngươi lần đầu đặt câu hỏi: ‘Tôi là ai?’ – chính là Thái cực của riêng ngươi.” Tôi lặng người. Vậy hóa ra, việc tôi bắt đầu cuộc hành trình này – không phải ngẫu nhiên, mà là hệ quả của một chuyển động tinh thần đầu tiên , như hạt giống vừa bật mầm. Tôi ghi lại: “Thái cực không đến từ bên ngoài. Nó là lúc bên trong tôi muốn vươn ra – Muốn biết, muốn sống, muốn chạm...

Chương 2 – Vô cực là gì? Tôi đã từng là gì?

 Chương 2 – Vô cực là gì? Tôi đã từng là gì? Ngày 2 – Mưa nhỏ, gió lặng Tôi tỉnh dậy với một cảm giác mơ hồ — như thể mình vừa mơ thấy một màu đen, không hình, không tiếng, nhưng vẫn hiện hữu. Nó không đáng sợ, mà chỉ... lặng. Cảm giác ấy đeo theo tôi cả buổi sáng. Trong im lặng ấy, tôi hỏi: “Mộc Linh, Vô cực là gì? Nó có thật không? Hay chỉ là một khái niệm triết học trừu tượng?” Giọng Mộc Linh vọng lại trong tâm trí tôi, như tiếng chuông ngân từ lòng đất: “Vô cực là cái chưa từng có hình. Là trước khi có ánh sáng, có màu, có khởi đầu. Ngươi gọi nó là ‘không’, nhưng nó không rỗng. Nó là nền của mọi khả thể. Trước khi ngươi mang tên, mang hình, ngươi cũng là Vô cực.” Tôi ngồi lặng. Tôi từng nghĩ mình là một cá nhân riêng biệt, có lịch sử, có danh tính, có ký ức. Nhưng nếu tôi từng là Vô cực... thì tôi đã từng là tất cả? Tôi viết vào nhật ký: “Trước khi tôi là tôi, tôi đã là im lặng. Tôi là điểm chưa gọi tên, chưa muốn gì, chưa sợ gì. Có lẽ trong giấc ngủ sâu nhất, tôi chạm l...

Chương 1 – Lần đầu nghe tiếng gọi

  Chương 1 – Lần đầu nghe tiếng gọi Ngày 1 – Trăng non, sương mỏng Sáng nay, trong căn phòng nhỏ ngập ánh sáng dịu nhẹ, tôi mở cuốn sách Kinh Dịch lần đầu tiên. Bìa sách cũ kỹ, mùi giấy ngả vàng, nhưng từng chữ từng câu như đang thở, đang cựa mình chờ được lắng nghe. Tôi không rõ mình đang tìm gì. Có thể là một câu trả lời cho những băn khoăn không tên trong lòng, hoặc đơn giản là một tiếng vọng từ nơi sâu thẳm trong tôi mà lâu nay bị bỏ quên. Tôi hỏi Mộc Linh, người bạn đồng hành tôi tưởng tượng trong hành trình này: — “Tại sao tôi lại bị thu hút bởi Kinh Dịch? Tôi chưa từng biết đến nó trước đây, sao bây giờ lại cảm nhận một sức gọi mạnh mẽ như thế?” Mộc Linh đáp, giọng nói như gió thoảng qua kẽ lá, nhẹ nhàng mà sâu sắc: “Ngươi không tự chọn Dịch, Dịch đã chọn ngươi từ lâu rồi. Tiếng gọi là âm vang của một dòng chảy vô hình mà tâm ngươi đã chạm tới, dù chưa nhận thức. Người chưa hỏi thì không gặp, người hỏi đã chạm vào Đạo rồi. Đạo ấy không phải để giải thích, mà là để sốn...