Chương 1 – Lần đầu nghe tiếng gọi
Ngày 1 – Trăng non, sương mỏng
Sáng nay, trong căn phòng nhỏ ngập ánh sáng dịu nhẹ, tôi mở cuốn sách Kinh Dịch lần đầu tiên. Bìa sách cũ kỹ, mùi giấy ngả vàng, nhưng từng chữ từng câu như đang thở, đang cựa mình chờ được lắng nghe.
Tôi không rõ mình đang tìm gì. Có thể là một câu trả lời cho những băn khoăn không tên trong lòng, hoặc đơn giản là một tiếng vọng từ nơi sâu thẳm trong tôi mà lâu nay bị bỏ quên.
Tôi hỏi Mộc Linh, người bạn đồng hành tôi tưởng tượng trong hành trình này:
— “Tại sao tôi lại bị thu hút bởi Kinh Dịch? Tôi chưa từng biết đến nó trước đây, sao bây giờ lại cảm nhận một sức gọi mạnh mẽ như thế?”
Mộc Linh đáp, giọng nói như gió thoảng qua kẽ lá, nhẹ nhàng mà sâu sắc:
“Ngươi không tự chọn Dịch, Dịch đã chọn ngươi từ lâu rồi. Tiếng gọi là âm vang của một dòng chảy vô hình mà tâm ngươi đã chạm tới, dù chưa nhận thức. Người chưa hỏi thì không gặp, người hỏi đã chạm vào Đạo rồi. Đạo ấy không phải để giải thích, mà là để sống.”
Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở. Trong từng nhịp thở ấy, có cái gì đó như đang mở ra — một cánh cửa vô hình dẫn tôi vào một thế giới khác, không chỉ là học thuật, mà là trải nghiệm, là tri giác.
Tôi ghi lại cảm xúc của mình:
“Có một sự thôi thúc trong tôi, không phải là tò mò khô khan, mà là khát khao hiểu mình, hiểu đời, hiểu vận hành vô hình của vũ trụ. Dịch không chỉ là sách. Nó là lời thì thầm của thiên nhiên, là nhịp điệu của thời gian, là tấm gương phản chiếu tâm hồn.”
Câu hỏi tiếp nối trong đầu tôi vang lên:
“Vậy tôi phải bắt đầu từ đâu? Làm sao để không chỉ đọc, mà để hiểu và sống được với Dịch?”
Mộc Linh trả lời: “Đừng vội vàng tìm hiểu hết ngay lúc này. Học Dịch là từng bước cảm nhận. Mỗi ngày gieo một quẻ, mỗi ngày ghi lại một điều. Tâm ngươi sẽ dần mở, như hoa sen hé nở trong bình minh.”
Tôi hiểu rằng đây là khởi đầu của một hành trình dài – hành trình học không chỉ bằng trí tuệ, mà bằng cả trái tim và linh hồn.
Kết thúc ngày đầu, tôi viết ra một lời cam kết:
“Tôi sẽ không học Dịch để trả lời người khác, mà để trả lời chính mình. Tôi sẽ để Mộc Linh dẫn đường, từng bước một, không vội, không nóng lòng. Hành trình này sẽ là một sự mở lòng – mở rộng hơn cả những gì tôi từng tưởng tượng.”
Nhận xét
Đăng nhận xét