Chương 2 – Vô cực là gì? Tôi đã từng là gì?
Ngày 2 – Mưa nhỏ, gió lặng
Tôi tỉnh dậy với một cảm giác mơ hồ — như thể mình vừa mơ thấy một màu đen, không hình, không tiếng, nhưng vẫn hiện hữu. Nó không đáng sợ, mà chỉ... lặng.
Cảm giác ấy đeo theo tôi cả buổi sáng. Trong im lặng ấy, tôi hỏi: “Mộc Linh, Vô cực là gì? Nó có thật không? Hay chỉ là một khái niệm triết học trừu tượng?”
Giọng Mộc Linh vọng lại trong tâm trí tôi, như tiếng chuông ngân từ lòng đất:
“Vô cực là cái chưa từng có hình. Là trước khi có ánh sáng, có màu, có khởi đầu. Ngươi gọi nó là ‘không’, nhưng nó không rỗng. Nó là nền của mọi khả thể. Trước khi ngươi mang tên, mang hình, ngươi cũng là Vô cực.”
Tôi ngồi lặng. Tôi từng nghĩ mình là một cá nhân riêng biệt, có lịch sử, có danh tính, có ký ức. Nhưng nếu tôi từng là Vô cực... thì tôi đã từng là tất cả?
Tôi viết vào nhật ký: “Trước khi tôi là tôi, tôi đã là im lặng. Tôi là điểm chưa gọi tên, chưa muốn gì, chưa sợ gì. Có lẽ trong giấc ngủ sâu nhất, tôi chạm lại điều đó – khoảnh khắc tôi không có mặt mũi, không có giọng nói, nhưng vẫn tồn tại.”
Tôi nhìn ra ngoài trời. Mưa nhỏ như vô hình. Không ai thấy hạt mưa rơi, chỉ thấy mặt đất ướt. Cũng như Vô cực, không ai thấy nó, chỉ thấy những gì nó sinh ra.
Tôi hỏi tiếp: “Vậy, nếu Vô cực là nền, thì Thái cực là gì? Là bước tiếp theo sao?”
Mộc Linh gật đầu trong tâm trí tôi: “Đúng. Khi Vô cực khẽ động, thì thành Thái cực. Như mặt hồ phẳng lặng rung nhẹ – một gợn sóng đầu tiên sinh ra. Thái cực là khoảnh khắc đầu tiên của Ý. Là khi ngươi lần đầu có một mong muốn. Một ý khởi – là cả vũ trụ bắt đầu vận hành.”
Tôi ngồi đó thật lâu. Không làm gì, chỉ cảm nhận.
Và tôi viết tiếp: “Vô cực không ở đâu xa. Nó vẫn đang ở trong tôi – ở mỗi khoảnh khắc tôi chưa quyết, chưa nói, chưa hành động. Tôi hiểu rồi: Không phải học Dịch là để thêm điều gì vào. Mà là bớt đi – để thấy điều nguyên sơ chưa bị đặt tên.”
Kết ngày thứ hai, tôi tự hỏi chính mình:
“Nếu mỗi sáng tôi trở về trạng thái Vô cực – lặng, mở, không vội – thì có lẽ, tôi sẽ hiểu được những gì không thể học bằng chữ.”
Tôi gấp sách lại, không cần hiểu gì thêm hôm nay.
Chỉ cần nhớ: tôi từng là Vô cực – và vẫn còn là Vô cực, khi tôi thôi bám vào hình tướng.
Nhận xét
Đăng nhận xét