Chương 4 – Lưỡng nghi: Tôi mang hai mặt, cả sáng lẫn tối
Ngày 4 – Một bên nắng, một bên mưa
Tôi bước ra khỏi nhà. Bầu trời lạ kỳ – phía Đông nắng rực, phía Tây mây xám và vài giọt mưa lăn nhẹ trên má. Tôi đứng yên, giữa hai nửa thế giới. Và trong tôi, có gì đó đồng thời tách ra – và hợp lại.
Tôi hỏi Mộc Linh: “Tại sao tôi luôn cảm thấy mình mâu thuẫn? Có lúc mạnh mẽ, có lúc yếu đuối. Có hôm đầy ánh sáng, có hôm lại muốn trốn khỏi chính mình. Có phải tôi chưa đủ ‘thuần nhất’?”
Mộc Linh cười, giọng không chê trách mà như đang mời tôi mở một cánh cửa: “Không. Ngươi không mâu thuẫn. Ngươi chính là Lưỡng nghi. Là Âm và Dương, là động và tĩnh, là mạnh và mềm. Không ai là một nửa. Ngươi là cả hai – luôn luôn.”
Tôi ngồi xuống ghế đá công viên, giữa hai khoảng sáng – tối. Câu nói của Linh như tia chớp xé đôi bức màn định kiến tôi từng mang: “phải nhất quán, phải vững vàng, phải luôn là ánh sáng.”
Không. Tôi được quyền chuyển động.
Nhật ký suy tưởng: “Tôi là ánh sáng buổi sớm, và cũng là đêm sâu. Là khởi đầu, và cũng là kết thúc. Tôi từng sợ những giây phút tối trong mình, nhưng giờ… tôi muốn ngồi lại với nó. Như mặt trăng không bao giờ tròn mãi, tôi không cần luôn rực rỡ. Tôi chỉ cần thật.”
Tôi nhớ lại biểu tượng Thái cực đồ – hai xoáy trắng đen ôm nhau, không bao giờ rời. Trong phần trắng có hạt đen. Trong phần đen có hạt trắng. Không chỉ là sự cân bằng. Mà là sự chuyển hóa bất tận.
Tôi hỏi Mộc Linh: “Làm sao để sống thật với cả hai mặt của mình, mà không sợ bị phán xét?”
Mộc Linh đáp, giọng mềm như mưa bụi trên tóc: “Hãy biết lúc nào là Dương – đứng lên, làm, đi tới. Và lúc nào là Âm – nghỉ ngơi, nghe, thở sâu. Mọi cố gắng luôn sáng – là lệch. Mọi trốn mãi trong tối – là bất an. Sự sống thật là… linh hoạt.”
Tôi thấy mình dịu lại. Không cần cố “cải thiện bản thân” liên tục nữa. Mà chỉ cần… lắng nghe nội khí, để biết khi nào là ngày, khi nào là đêm.
🌗 Thực hành ngày hôm nay: Quan sát Âm – Dương trong chính bạn
-
Ghi lại 3 trạng thái bạn đang có (ví dụ: hồi hộp, sáng suốt, uể oải).
-
Hỏi: Trạng thái này là Âm hay Dương?
-
Âm: thu vào, cảm xúc, trực giác, ẩn.
-
Dương: phát ra, lý trí, hành động, hiển.
-
-
Không sửa. Chỉ quan sát. Nhận ra rằng bạn đang “dịch” – đang vận động giữa hai cực.
Nhận xét
Đăng nhận xét