Câu này bạn hỏi rất hay 👍.
Thực ra “ân sinh oán” là một quy luật khá vi tế trong nhân tình thế thái. Nghe nghịch lý, nhưng lại thường xảy ra.
Vì sao ân lại sinh oán?
-
Người nhận ân cảm thấy mang nợ
-
Khi được giúp, trong lòng có gánh nặng: “Mình phải trả thế nào?”.
-
Nếu không trả nổi → sinh ra tự ti, áy náy, khó chịu. Lâu dần biến thành oán.
-
-
Ân kèm theo sự kỳ vọng
-
Người ban ân đôi khi vô thức mong người kia biết ơn, trung thành, hay nghe lời mình.
-
Khi đối phương không đáp ứng → biến thành thất vọng, rồi trách móc.
-
-
Ân làm mất đi tự do
-
Người được giúp có thể cảm giác bị ràng buộc: “Mình không còn là mình, mình sống nhờ người khác”.
-
Bản ngã không chịu nổi sự lệ thuộc → sinh phản kháng.
-
-
Ân bị diễn giải sai
-
Người được giúp có thể nghĩ: “Anh giúp tôi để khoe mẽ, để chứng tỏ anh hơn tôi”.
-
Thay vì biết ơn → họ thấy bị sỉ nhục, coi thường.
-
-
Thời thế đổi thay
-
Khi còn khó, họ cần ân.
-
Khi đã mạnh lên, chính cái ân xưa thành gánh nặng nhắc họ nhớ thời yếu kém. Họ muốn phủ nhận, thậm chí quay sang chối bỏ → biến ân thành oán.
-
Cổ nhân đã nói:
-
“Cứu người một thì, không bằng dạy người một đạo” → Vì cứu trực tiếp dễ sinh nợ nần, còn dạy họ cách tự đứng lên thì không tạo ràng buộc.
-
Trong Kinh Dịch, đạo lý là thuận tự nhiên, không can dự quá sâu. Giúp mà không chiếm công, không ràng buộc, thì mới không sinh oán.
👉 Nói gọn: Ân sinh oán vì ân có ràng buộc. Chỉ khi ân vô điều kiện, không chấp công, mới giữ được thanh thản.
Nhận xét
Đăng nhận xét