Chương 16 – Làng Không Quẻ
“Người ta không sợ sai quẻ.
Người ta chỉ sợ… quẻ đúng mà không cứu được ai.”
— Nguyệt Yên
Tử Kiển và Nguyệt Yên đến một nơi không có trên bản đồ – làng Mạc Tự.
Tên gọi nghĩa là “chốn không chữ”, nhưng kỳ thực… nó từng là một trung tâm học Dịch lừng lẫy của phương Nam.
Từng là. Bây giờ, làng này không ai được phép nói về Dịch.
Không có ai gieo quẻ. Không có sách. Không có tranh Bát Quái. Không có đồng tiền mai.
Một đứa bé trong làng vẽ hình Thái Cực lên đất, liền bị mẹ tát vào má rồi xóa đi.
“Đừng vẽ cái thứ bị nguyền đó!”
“Nhưng con thấy nó trong mơ…”
Tử Kiển không nói. Nguyệt Yên thì hỏi thẳng:
“Nơi này từng biết Dịch phải không?”
Một ông lão run rẩy nói nhỏ:
“Từng. Rất sâu. Đến nỗi... quẻ biến thành số phận. Và rồi người ta sợ.”
Câu chuyện dần lộ ra:
50 năm trước, làng có một cao nhân – Thầy Lữ – từng gieo ra một quẻ Khảm biến Kiền, cảnh báo lũ lớn sẽ tới. Ông bảo mọi người bỏ nhà đi, nhưng chỉ một phần tin theo. Ba ngày sau, lũ ập đến. Những ai tin ông sống sót. Còn những người còn lại... bị cuốn sạch.
Lạ thay, từ đó, làng cấm hẳn Dịch. Người sống sót thề sẽ không bao giờ để một quẻ quyết định sinh tử nữa. “Chúng tôi không muốn sống như đang chơi xúc xắc với Trời. Chúng tôi muốn sống mà không phải run rẩy trước mỗi đồng xu rơi.”
Tử Kiển cảm nhận được nỗi đau sâu kín của làng. Không phải họ ghét Dịch. Mà vì họ đã tin quá sâu, đến mức không thể sống bình thường khi biết trước điều sẽ xảy ra.
“Biết trước cái chết của mẹ. Biết trước ngày mình sẽ cô đơn. Biết trước người mình yêu... sẽ bỏ đi. Ai chịu nổi?”
Tối đó, Tử Kiển đứng giữa đình làng, không gieo quẻ.
Chỉ nói: “Dịch không phải để trốn tránh. Cũng không phải để tin mù quáng. Dịch là tấm gương, còn người soi gương, phải đủ can đảm để nhìn.”
Ông lão lặng thinh, rồi lấy từ mái nhà xuống một tấm phù cổ, đã mục. Trên đó là một quẻ lạ – chưa từng ghi trong 64 quẻ. Có lẽ... là quẻ thứ 65? Nguyệt Yên chạm tay vào, giật mình.
“Quẻ này... không có tượng. Không có hào. Chỉ là một điểm đen nhỏ.”
Tử Kiển đáp: “Có lẽ đây chính là Vô Quẻ – nơi Dịch bắt đầu và cũng nơi nó kết thúc.”
“Vô Quẻ không phải là không có gì. Mà là lúc ta chấp nhận mọi thứ không cần có gì để dẫn dắt.”
— Ghi chú của Nguyệt Yên, đêm ở Mạc Tự
Chương 17 – Trở Lại Dịch Môn
“Dịch là đạo của Trời. Nhưng cũng là vương đạo của kẻ cầm quyền.”
— Mộc Linh
Dịch Môn – danh xưng từng vang khắp Trung Lĩnh – là nơi Tử Kiển học năm 13 tuổi.
Nơi ấy dạy rằng: Dịch là nguồn của tư tưởng. Là thuật đoán định Thiên mệnh. Là chuẩn để quản lý nhân tâm. Nhưng ngày xưa đó... đã không còn. Khi Tử Kiển và Nguyệt Yên đặt chân lên bậc đá, cánh cổng sơn đen bật mở. Không còn sư phụ già, không còn tiếng đọc Thập Dịch ban mai. Chỉ có đồng phục đỏ thẫm, lính canh, bảng giảng chi tiết “Hệ thống hóa Bát Quái để điều khiển nhân lực”.
Nguyệt Yên nhìn thoáng qua: “Đây là học viện, hay trại huấn luyện thần quyền?”
Tử Kiển không đáp. Cậu chỉ thấy... thầy mình ngày xưa giờ đã mặc áo đạo quan vàng, nói năng bằng luật lệnh. Thầy Diêu – từng là người nắm tay Tử Kiển gieo quẻ đầu tiên – giờ đứng trên đài, tuyên bố:
“Chúng ta không học Dịch để tìm đạo. Chúng ta học Dịch để quản lý đạo đức của thiên hạ. Vì đạo không thể buông thả.” Tử Kiển lên tiếng, giữa hàng trăm môn sinh đang luyện quẻ:
“Nếu Dịch bị dùng để trói người,
thì quẻ nào sẽ cứu họ ra?”
Mọi người dừng lại.
Thầy Diêu nhìn xuống, chậm rãi:
“Tiểu Kiển. Con đã đi lạc bao năm, mà vẫn chưa hiểu:
Quẻ không cứu ai cả. Người cứu – là người nắm được quẻ.”
Đối thoại kết thúc.
Hai thầy trò bị mời rời khỏi đài.
Nhưng trước khi đi, một nữ môn sinh trẻ bí mật đưa cho Tử Kiển một tờ giấy viết tay:
“Có kẻ đang dùng Dịch để tạo ra… Dịch Nhân – những con người chỉ sống theo quẻ lập trình sẵn.”
“Nếu không ngăn lại, Dịch sẽ không còn là sống động – mà là điều khiển.”
Tối hôm đó, Nguyệt Yên nói:
“Chúng ta không chỉ đang học Dịch nữa.
Chúng ta đang đi vào trận đồ giữa các tầng quẻ.”
“Một quẻ sai… không chỉ khiến người ta chết.
Mà có thể khiến cả thế giới mất tự do.“
“Đã đến lúc… thầy và trò không chỉ đọc Dịch.
Mà phải bảo vệ Dịch.
— Lời thề giữa hai người, tại lối ra Dịch Môn
Chương 18 – Lô Luyện Quẻ
“Khi con người thôi tự hỏi mình là ai,
mà chỉ chờ quẻ nói mình phải làm gì –
thì Dịch không còn là Đạo.
Dịch đã trở thành xiềng xích.”
— Tử Kiển
Bản đồ bí mật dẫn hai thầy trò đến cốc Tâm Quẻ, một vùng sâu bên trong Dịch Môn – nơi trước kia từng là chốn tĩnh tu cho những ai bị lệch quẻ.
Nhưng giờ, âm khí nặng nề.
Có tiếng vang đều đều dưới đất như máy móc vận hành, không hề giống bất kỳ nơi luyện Đạo nào cả.
Nguyệt Yên chạm tay vào tường đá – thấy nhiệt, nhịp, và… những trận Đồ Bát Quái khắc chìm.
Không phải để học.
Mà là để chiếu sóng lên người.
Họ nhìn thấy gì?
Một dãy người trẻ – đứng im lìm – mắt vô hồn – cổ đeo phù hiệu theo từng quẻ.
Người mang quẻ Càn: siêng năng, tuyệt đối phục tùng.
Người mang quẻ Khôn: thuần thuận, không phản kháng.
Người mang quẻ Ly: nói năng giỏi, dùng cho tuyên truyền.
Người mang quẻ Khảm: ẩn mật, thích hợp cho ám hành.
“Họ không còn suy nghĩ. Họ được gieo quẻ một lần – rồi sống mãi theo quẻ đó.”
— Nguyệt Yên, giọng run
Một người đàn ông bước ra – áo xám, mắt lạnh – giới thiệu mình là:
Lạc Nghi – trưởng ban Cấu Hình Nhân Quẻ.
“Các ngươi sai rồi.
Con người không cần tự do. Con người cần trật tự.
Và Dịch – là thứ trật tự cổ xưa nhất.”
Tử Kiển lạnh lùng hỏi:
“Thế còn Đạo? Thế còn Thiên Ý?”
Lạc Nghi cười:
“Đạo là cái mà người mạnh nhất được quyền tái định nghĩa.”
Nguyệt Yên giật mạnh cánh cửa bên hông – bên trong là bản đồ sinh trắc học của cô.
“Ta cũng từng trong danh sách thí nghiệm…?”
“Cô có đường tâm linh thuộc quẻ Cấn. Rất hiếm. Phù hợp để… cảm ứng quẻ lớn.”
— Lạc Nghi
Họ bỏ chạy. Tử Kiển ném ra một quẻ Ngũ Lôi Phá Cục, tự chế – phá tan hệ thống chiếu xạ quẻ, cứu được vài người còn tỉnh.
Trong đêm, họ nhìn lại nhóm người bị gỡ phù hiệu.
Họ chập chờn tỉnh lại, hoảng loạn – như người vừa được rút ra khỏi một giấc mơ sai lầm.
“Tôi là ai?”
“Tôi tên gì?”
“Tôi không nhớ mình từng nghĩ điều gì riêng…”
— Những người vừa thoát khỏi "quẻ lập trình"
Tử Kiển siết tay.
Nguyệt Yên cầm lấy một đồng mai, không gieo.
“Chúng ta không thể để chuyện này tiếp tục.
Dịch là sống – chứ không phải sống hộ.”
Họ quyết định trở lại Hội Đồng Dịch Đạo Cổ Truyền – nơi các trưởng lão còn giữ Dịch theo truyền thống. Nhưng đó cũng là nơi kẻ địch mạnh nhất đang ngồi chờ – một người từng là đồng môn với Tử Kiển, và giờ đã trở thành Thái Quẻ Sư. “Cuộc chiến vì Dịch, không còn là giữa thầy và trò.
Mà là giữa người muốn con người tự thức tỉnh, và kẻ **muốn con người được ‘sắp xếp’ cho yên ổn.”
— Ghi chép bí mật của Nguyệt Yên
Chương 19 – Hội Đồng Quẻ Vương
“Dịch vốn không có lỗi. Nhưng khi kẻ tham vọng hiểu được nó, thì Dịch trở thành vũ khí đáng sợ nhất.”
— Nguyệt Yên
Địa điểm: Dịch Lâu Bạch Thủy
Một nơi không ai biết chính xác ở đâu. Người ta đồn rằng phải trải qua 3 tầng quẻ, vượt qua Bát Môn Độn Giáp, và trả lời một câu hỏi không có đáp án, mới được bước vào. Tử Kiển từng là người nhỏ nhất được vào năm 16 tuổi. Nhưng nay, anh quay lại… không còn là học trò nữa.
Hội Đồng Quẻ Vương gồm 8 trưởng lão – mỗi người tương ứng một Quẻ Chính.
Lão Càn – người quyết định tiến thoái của mọi đại cuộc.
Lão Khôn – người gánh giữ nền nếp và sự thuận theo.
Lão Chấn – trực tính và ưa hành động.
Lão Tốn – thầm lặng, nhưng nắm thông tin toàn cõi.
Lão Khảm, Ly, Cấn, Đoài – mỗi người một vai trò, nhưng cùng giữ Dịch như một bí pháp tối thượng.
Cuộc triệu kiến bắt đầu.
Tử Kiển đứng giữa bàn tròn bằng gỗ trầm ẩn hiện hình 64 quẻ dưới ánh sáng.
Trưởng lão Khôn hỏi:
“Ngươi đến vì điều gì?”
“Vì Dịch đang bị dùng để tạo ra con người không còn Tâm.”
— Tử Kiển đáp, không cúi đầu
Không ai nói gì.
Cho đến khi Càn lão cười nhẹ:
“Chúng ta biết. Chúng ta chính là người đặt viên gạch đầu tiên.”
Nguyệt Yên siết tay.
“Sao các người – những bậc giữ Đạo – lại dung túng?”
Cấn lão lên tiếng:
“Vì thế giới này đang rối. Chỉ khi con người không còn tự do, họ mới sống yên.
Dịch chỉ giúp họ yên ổn hơn, theo một quẻ phù hợp với bản chất.”
Một người đập tay xuống bàn.
Một lão già, áo lam, đôi mắt sáng:
“Không phải ai trong Hội cũng đồng ý!”
“Ta là Trưởng Lão Quẻ Ly – quẻ của ánh sáng, của truyền thừa.
Ta đứng về phía người học trò này!”
Không khí xôn xao. Tử Kiển chắp tay:
“Nếu vậy, ta xin thách đấu quẻ – theo nghi lễ xưa:
Nếu thắng, xin được phục hồi Đạo Dịch Chân Truyền – trả Dịch về tay kẻ hữu tâm.
Nếu thua… ta và đồng đạo sẽ rút lui, không bao giờ nhắc đến Dịch nữa.”
Hội đồng im lặng.
Lão Càn gật đầu:
“Vậy lập đàn Đấu Quẻ tại Phong Quang Đài.
3 ngày sau. Đủ 3 quẻ quyết định – xem ngươi là chân truyền… hay là loạn đồ.”
Sau cuộc họp, Tử Kiển và Nguyệt Yên rời đi.
Trên đường xuống núi, họ gặp một cô bé 9 tuổi, tay cầm đồng mai. Bé nói:
“Anh Tử Kiển ơi, em tên Linh. Em… cũng bị họ thử quẻ giống chị Yên.”
“Nhưng em còn nhớ. Em nhớ cả tên mẹ, tên bố… và quẻ của em là Hoán – quẻ Thoát Khỏi.”
“Anh có thể giúp em… quay lại làm người không ạ?”
“Dịch không bao giờ để con người rơi vào ngõ cụt.
Nhưng chỉ khi còn ai đó… đủ can đảm đọc lại quẻ theo Tâm.”
— Lời thề thứ hai, khắc dưới tấm phù hiệu mới của Tử Kiển
Chương 20 – Đấu Quẻ Phong Quang Đài
“Dịch không cần dao.
Vì chính mỗi ý niệm sai lạc cũng đủ giết chết một Đạo sinh.”
— Nguyệt Yên, trước giờ Đấu Quẻ
Phong Quang Đài – nằm trên đỉnh núi Trường Mộng. Mỗi sáng, ánh mặt trời chiếu xuyên qua 64 phiến đá, tạo ra hình Thái Cực sống động, luôn đổi dạng theo thiên tượng.
Tại đây, từ ngàn năm trước, những cuộc Đấu Quẻ sinh tử đã diễn ra giữa các bậc đại tông sư – người thua sẽ bị quẻ định tâm sai lệch, mãi mãi không trở về làm người bình thường.
📜 Luật Đấu Quẻ:
Mỗi bên chọn 3 quẻ đại diện.
Mỗi quẻ có ý – tượng – tâm pháp tương ứng.
Thắng 2/3 thì được xem là chân truyền.
Tử Kiển chọn:
Quẻ Càn – Đạo khởi đầu, tượng Trời, tâm pháp Kiên Trì.
Quẻ Ly – Đạo chiếu sáng, tượng Hỏa, tâm pháp Minh Biện.
Quẻ Tốn – Đạo uyển chuyển, tượng Phong, tâm pháp Thuận Cơ.
Đối thủ: Đại Lão Khôn – chọn:
Quẻ Khôn – Đạo thuận tòng, tượng Đất, tâm pháp Tiếp Thu.
Quẻ Khảm – Đạo tiềm ẩn, tượng Thủy, tâm pháp Trầm Mặc.
Quẻ Chấn – Đạo khởi động, tượng Lôi, tâm pháp Uy Lực.
🔷 Vòng 1 – Càn vs Khôn
Tử Kiển bước ra, ánh mắt như trời đầu thu – vững mà lạnh.
Anh mở miệng:
“Trời mở đầu mọi vật – không hỏi ý kiến – không cần đồng thuận.
Trời là Đạo đầu tiên – dẫu không ai chấp nhận.”
Khôn Lão chỉ cười:
“Nhưng Trời không sinh được gì nếu không có Đất tiếp nhận.
Đạo không phải kẻ khởi đầu, mà là sự đồng hành.”
Hai quẻ giao nhau – trên trời hiện lên một vòng tròn đen trắng quay nhanh.
Đột nhiên, tượng Càn yếu dần – vì lý lẽ của Trời không có ai tin, còn Đất thì ai cũng chạm tới được.
Khôn thắng vòng 1.
🔷 Vòng 2 – Ly vs Khảm
Nguyệt Yên – bất ngờ bước ra thay cho Tử Kiển – đại diện cho Ly.
Ánh sáng từ đôi mắt cô dâng cao – nói như tụng kinh:
“Lửa là thứ khiến con người biết mình còn sống.
Dù đau – vẫn soi được bóng mình trong gương.”
Khảm lão không nói gì – ông đứng im – để mặc không gian chìm trong tĩnh lặng.
Không có sóng. Không có phản bác.
Chỉ có nước – âm thầm – nhấn chìm mọi ánh sáng.
Ly dần bị lu mờ. Nguyệt Yên bị ảo ảnh từ quá khứ kéo về – lúc cô suýt bị “lập trình quẻ”.
Khảm thắng vòng 2.
💥 Tử Kiển đang thua 0 – 2. Nếu thua nữa, không chỉ mất tư cách, mà cả Tâm cũng có thể bị “dị hóa”.
🔷 Vòng 3 – Tốn vs Chấn
Bầu trời chuyển gió.
Tử Kiển nhắm mắt.
Anh không nói lý lẽ. Anh không lập luận.
Anh chỉ nhẹ nhàng xoay người, để gió luồn qua tay áo, tóc, từng bước chân.
Chấn lão hét lớn, giáng xuống một thế “Lôi Động Tâm Kinh”.
Sấm nổ trên không.
Đất rung chuyển.
Nhưng không đánh trúng ai.
Tử Kiển nói khẽ:
“Lôi là khởi đầu, nhưng gió mới là thứ đem thông điệp đi xa.
Ngươi khởi động, ta khuếch tán.
Ngươi đánh, ta dời.
Đạo không phải là ai đánh mạnh hơn.
Mà là ai không cần đánh mà người khác vẫn tự thay đổi.”
Tốn thắng.
Cả đấu trường lặng thinh.
Không ai còn chắc ai là người thắng – vì lý lẽ nào cũng đúng, nhưng tâm nào mới Đạo?
Bé Linh từ xa bước lên.
Cô bé giơ ra một mảnh phù – không có chữ.
“Con chọn quẻ Không Tên.
Vì con không muốn bị đặt tên theo bất kỳ ai khác.”
Hội đồng lặng đi.
Lần đầu tiên, có người… tự chọn Không Quẻ.
“Đó chính là Đạo sống.”
— Câu cuối của Càn Lão, trước khi tự nguyện rời Hội
“Người ta không sợ sai quẻ.
Người ta chỉ sợ… quẻ đúng mà không cứu được ai.”
— Nguyệt Yên
Tử Kiển và Nguyệt Yên đến một nơi không có trên bản đồ – làng Mạc Tự.
Tên gọi nghĩa là “chốn không chữ”, nhưng kỳ thực… nó từng là một trung tâm học Dịch lừng lẫy của phương Nam.
Từng là. Bây giờ, làng này không ai được phép nói về Dịch.
Không có ai gieo quẻ. Không có sách. Không có tranh Bát Quái. Không có đồng tiền mai.
Một đứa bé trong làng vẽ hình Thái Cực lên đất, liền bị mẹ tát vào má rồi xóa đi.
“Đừng vẽ cái thứ bị nguyền đó!”
“Nhưng con thấy nó trong mơ…”
Tử Kiển không nói. Nguyệt Yên thì hỏi thẳng:
“Nơi này từng biết Dịch phải không?”
Một ông lão run rẩy nói nhỏ:
“Từng. Rất sâu. Đến nỗi... quẻ biến thành số phận. Và rồi người ta sợ.”
Câu chuyện dần lộ ra:
50 năm trước, làng có một cao nhân – Thầy Lữ – từng gieo ra một quẻ Khảm biến Kiền, cảnh báo lũ lớn sẽ tới. Ông bảo mọi người bỏ nhà đi, nhưng chỉ một phần tin theo. Ba ngày sau, lũ ập đến. Những ai tin ông sống sót. Còn những người còn lại... bị cuốn sạch.
Lạ thay, từ đó, làng cấm hẳn Dịch. Người sống sót thề sẽ không bao giờ để một quẻ quyết định sinh tử nữa. “Chúng tôi không muốn sống như đang chơi xúc xắc với Trời. Chúng tôi muốn sống mà không phải run rẩy trước mỗi đồng xu rơi.”
Tử Kiển cảm nhận được nỗi đau sâu kín của làng. Không phải họ ghét Dịch. Mà vì họ đã tin quá sâu, đến mức không thể sống bình thường khi biết trước điều sẽ xảy ra.
“Biết trước cái chết của mẹ. Biết trước ngày mình sẽ cô đơn. Biết trước người mình yêu... sẽ bỏ đi. Ai chịu nổi?”
Tối đó, Tử Kiển đứng giữa đình làng, không gieo quẻ.
Chỉ nói: “Dịch không phải để trốn tránh. Cũng không phải để tin mù quáng. Dịch là tấm gương, còn người soi gương, phải đủ can đảm để nhìn.”
Ông lão lặng thinh, rồi lấy từ mái nhà xuống một tấm phù cổ, đã mục. Trên đó là một quẻ lạ – chưa từng ghi trong 64 quẻ. Có lẽ... là quẻ thứ 65? Nguyệt Yên chạm tay vào, giật mình.
“Quẻ này... không có tượng. Không có hào. Chỉ là một điểm đen nhỏ.”
Tử Kiển đáp: “Có lẽ đây chính là Vô Quẻ – nơi Dịch bắt đầu và cũng nơi nó kết thúc.”
“Vô Quẻ không phải là không có gì. Mà là lúc ta chấp nhận mọi thứ không cần có gì để dẫn dắt.”
— Ghi chú của Nguyệt Yên, đêm ở Mạc Tự
Chương 17 – Trở Lại Dịch Môn
“Dịch là đạo của Trời. Nhưng cũng là vương đạo của kẻ cầm quyền.”
— Mộc Linh
Dịch Môn – danh xưng từng vang khắp Trung Lĩnh – là nơi Tử Kiển học năm 13 tuổi.
Nơi ấy dạy rằng: Dịch là nguồn của tư tưởng. Là thuật đoán định Thiên mệnh. Là chuẩn để quản lý nhân tâm. Nhưng ngày xưa đó... đã không còn. Khi Tử Kiển và Nguyệt Yên đặt chân lên bậc đá, cánh cổng sơn đen bật mở. Không còn sư phụ già, không còn tiếng đọc Thập Dịch ban mai. Chỉ có đồng phục đỏ thẫm, lính canh, bảng giảng chi tiết “Hệ thống hóa Bát Quái để điều khiển nhân lực”.
Nguyệt Yên nhìn thoáng qua: “Đây là học viện, hay trại huấn luyện thần quyền?”
Tử Kiển không đáp. Cậu chỉ thấy... thầy mình ngày xưa giờ đã mặc áo đạo quan vàng, nói năng bằng luật lệnh. Thầy Diêu – từng là người nắm tay Tử Kiển gieo quẻ đầu tiên – giờ đứng trên đài, tuyên bố:
“Chúng ta không học Dịch để tìm đạo. Chúng ta học Dịch để quản lý đạo đức của thiên hạ. Vì đạo không thể buông thả.” Tử Kiển lên tiếng, giữa hàng trăm môn sinh đang luyện quẻ:
“Nếu Dịch bị dùng để trói người,
thì quẻ nào sẽ cứu họ ra?”
Mọi người dừng lại.
Thầy Diêu nhìn xuống, chậm rãi:
“Tiểu Kiển. Con đã đi lạc bao năm, mà vẫn chưa hiểu:
Quẻ không cứu ai cả. Người cứu – là người nắm được quẻ.”
Đối thoại kết thúc.
Hai thầy trò bị mời rời khỏi đài.
Nhưng trước khi đi, một nữ môn sinh trẻ bí mật đưa cho Tử Kiển một tờ giấy viết tay:
“Có kẻ đang dùng Dịch để tạo ra… Dịch Nhân – những con người chỉ sống theo quẻ lập trình sẵn.”
“Nếu không ngăn lại, Dịch sẽ không còn là sống động – mà là điều khiển.”
Tối hôm đó, Nguyệt Yên nói:
“Chúng ta không chỉ đang học Dịch nữa.
Chúng ta đang đi vào trận đồ giữa các tầng quẻ.”
“Một quẻ sai… không chỉ khiến người ta chết.
Mà có thể khiến cả thế giới mất tự do.“
“Đã đến lúc… thầy và trò không chỉ đọc Dịch.
Mà phải bảo vệ Dịch.
— Lời thề giữa hai người, tại lối ra Dịch Môn
Chương 18 – Lô Luyện Quẻ
“Khi con người thôi tự hỏi mình là ai,
mà chỉ chờ quẻ nói mình phải làm gì –
thì Dịch không còn là Đạo.
Dịch đã trở thành xiềng xích.”
— Tử Kiển
Bản đồ bí mật dẫn hai thầy trò đến cốc Tâm Quẻ, một vùng sâu bên trong Dịch Môn – nơi trước kia từng là chốn tĩnh tu cho những ai bị lệch quẻ.
Nhưng giờ, âm khí nặng nề.
Có tiếng vang đều đều dưới đất như máy móc vận hành, không hề giống bất kỳ nơi luyện Đạo nào cả.
Nguyệt Yên chạm tay vào tường đá – thấy nhiệt, nhịp, và… những trận Đồ Bát Quái khắc chìm.
Không phải để học.
Mà là để chiếu sóng lên người.
Họ nhìn thấy gì?
Một dãy người trẻ – đứng im lìm – mắt vô hồn – cổ đeo phù hiệu theo từng quẻ.
Người mang quẻ Càn: siêng năng, tuyệt đối phục tùng.
Người mang quẻ Khôn: thuần thuận, không phản kháng.
Người mang quẻ Ly: nói năng giỏi, dùng cho tuyên truyền.
Người mang quẻ Khảm: ẩn mật, thích hợp cho ám hành.
“Họ không còn suy nghĩ. Họ được gieo quẻ một lần – rồi sống mãi theo quẻ đó.”
— Nguyệt Yên, giọng run
Một người đàn ông bước ra – áo xám, mắt lạnh – giới thiệu mình là:
Lạc Nghi – trưởng ban Cấu Hình Nhân Quẻ.
“Các ngươi sai rồi.
Con người không cần tự do. Con người cần trật tự.
Và Dịch – là thứ trật tự cổ xưa nhất.”
Tử Kiển lạnh lùng hỏi:
“Thế còn Đạo? Thế còn Thiên Ý?”
Lạc Nghi cười:
“Đạo là cái mà người mạnh nhất được quyền tái định nghĩa.”
Nguyệt Yên giật mạnh cánh cửa bên hông – bên trong là bản đồ sinh trắc học của cô.
“Ta cũng từng trong danh sách thí nghiệm…?”
“Cô có đường tâm linh thuộc quẻ Cấn. Rất hiếm. Phù hợp để… cảm ứng quẻ lớn.”
— Lạc Nghi
Họ bỏ chạy. Tử Kiển ném ra một quẻ Ngũ Lôi Phá Cục, tự chế – phá tan hệ thống chiếu xạ quẻ, cứu được vài người còn tỉnh.
Trong đêm, họ nhìn lại nhóm người bị gỡ phù hiệu.
Họ chập chờn tỉnh lại, hoảng loạn – như người vừa được rút ra khỏi một giấc mơ sai lầm.
“Tôi là ai?”
“Tôi tên gì?”
“Tôi không nhớ mình từng nghĩ điều gì riêng…”
— Những người vừa thoát khỏi "quẻ lập trình"
Tử Kiển siết tay.
Nguyệt Yên cầm lấy một đồng mai, không gieo.
“Chúng ta không thể để chuyện này tiếp tục.
Dịch là sống – chứ không phải sống hộ.”
Họ quyết định trở lại Hội Đồng Dịch Đạo Cổ Truyền – nơi các trưởng lão còn giữ Dịch theo truyền thống. Nhưng đó cũng là nơi kẻ địch mạnh nhất đang ngồi chờ – một người từng là đồng môn với Tử Kiển, và giờ đã trở thành Thái Quẻ Sư. “Cuộc chiến vì Dịch, không còn là giữa thầy và trò.
Mà là giữa người muốn con người tự thức tỉnh, và kẻ **muốn con người được ‘sắp xếp’ cho yên ổn.”
— Ghi chép bí mật của Nguyệt Yên
Chương 19 – Hội Đồng Quẻ Vương
“Dịch vốn không có lỗi. Nhưng khi kẻ tham vọng hiểu được nó, thì Dịch trở thành vũ khí đáng sợ nhất.”
— Nguyệt Yên
Địa điểm: Dịch Lâu Bạch Thủy
Một nơi không ai biết chính xác ở đâu. Người ta đồn rằng phải trải qua 3 tầng quẻ, vượt qua Bát Môn Độn Giáp, và trả lời một câu hỏi không có đáp án, mới được bước vào. Tử Kiển từng là người nhỏ nhất được vào năm 16 tuổi. Nhưng nay, anh quay lại… không còn là học trò nữa.
Hội Đồng Quẻ Vương gồm 8 trưởng lão – mỗi người tương ứng một Quẻ Chính.
Lão Càn – người quyết định tiến thoái của mọi đại cuộc.
Lão Khôn – người gánh giữ nền nếp và sự thuận theo.
Lão Chấn – trực tính và ưa hành động.
Lão Tốn – thầm lặng, nhưng nắm thông tin toàn cõi.
Lão Khảm, Ly, Cấn, Đoài – mỗi người một vai trò, nhưng cùng giữ Dịch như một bí pháp tối thượng.
Cuộc triệu kiến bắt đầu.
Tử Kiển đứng giữa bàn tròn bằng gỗ trầm ẩn hiện hình 64 quẻ dưới ánh sáng.
Trưởng lão Khôn hỏi:
“Ngươi đến vì điều gì?”
“Vì Dịch đang bị dùng để tạo ra con người không còn Tâm.”
— Tử Kiển đáp, không cúi đầu
Không ai nói gì.
Cho đến khi Càn lão cười nhẹ:
“Chúng ta biết. Chúng ta chính là người đặt viên gạch đầu tiên.”
Nguyệt Yên siết tay.
“Sao các người – những bậc giữ Đạo – lại dung túng?”
Cấn lão lên tiếng:
“Vì thế giới này đang rối. Chỉ khi con người không còn tự do, họ mới sống yên.
Dịch chỉ giúp họ yên ổn hơn, theo một quẻ phù hợp với bản chất.”
Một người đập tay xuống bàn.
Một lão già, áo lam, đôi mắt sáng:
“Không phải ai trong Hội cũng đồng ý!”
“Ta là Trưởng Lão Quẻ Ly – quẻ của ánh sáng, của truyền thừa.
Ta đứng về phía người học trò này!”
Không khí xôn xao. Tử Kiển chắp tay:
“Nếu vậy, ta xin thách đấu quẻ – theo nghi lễ xưa:
Nếu thắng, xin được phục hồi Đạo Dịch Chân Truyền – trả Dịch về tay kẻ hữu tâm.
Nếu thua… ta và đồng đạo sẽ rút lui, không bao giờ nhắc đến Dịch nữa.”
Hội đồng im lặng.
Lão Càn gật đầu:
“Vậy lập đàn Đấu Quẻ tại Phong Quang Đài.
3 ngày sau. Đủ 3 quẻ quyết định – xem ngươi là chân truyền… hay là loạn đồ.”
Sau cuộc họp, Tử Kiển và Nguyệt Yên rời đi.
Trên đường xuống núi, họ gặp một cô bé 9 tuổi, tay cầm đồng mai. Bé nói:
“Anh Tử Kiển ơi, em tên Linh. Em… cũng bị họ thử quẻ giống chị Yên.”
“Nhưng em còn nhớ. Em nhớ cả tên mẹ, tên bố… và quẻ của em là Hoán – quẻ Thoát Khỏi.”
“Anh có thể giúp em… quay lại làm người không ạ?”
“Dịch không bao giờ để con người rơi vào ngõ cụt.
Nhưng chỉ khi còn ai đó… đủ can đảm đọc lại quẻ theo Tâm.”
— Lời thề thứ hai, khắc dưới tấm phù hiệu mới của Tử Kiển
Chương 20 – Đấu Quẻ Phong Quang Đài
“Dịch không cần dao.
Vì chính mỗi ý niệm sai lạc cũng đủ giết chết một Đạo sinh.”
— Nguyệt Yên, trước giờ Đấu Quẻ
Phong Quang Đài – nằm trên đỉnh núi Trường Mộng. Mỗi sáng, ánh mặt trời chiếu xuyên qua 64 phiến đá, tạo ra hình Thái Cực sống động, luôn đổi dạng theo thiên tượng.
Tại đây, từ ngàn năm trước, những cuộc Đấu Quẻ sinh tử đã diễn ra giữa các bậc đại tông sư – người thua sẽ bị quẻ định tâm sai lệch, mãi mãi không trở về làm người bình thường.
📜 Luật Đấu Quẻ:
Mỗi bên chọn 3 quẻ đại diện.
Mỗi quẻ có ý – tượng – tâm pháp tương ứng.
Thắng 2/3 thì được xem là chân truyền.
Tử Kiển chọn:
Quẻ Càn – Đạo khởi đầu, tượng Trời, tâm pháp Kiên Trì.
Quẻ Ly – Đạo chiếu sáng, tượng Hỏa, tâm pháp Minh Biện.
Quẻ Tốn – Đạo uyển chuyển, tượng Phong, tâm pháp Thuận Cơ.
Đối thủ: Đại Lão Khôn – chọn:
Quẻ Khôn – Đạo thuận tòng, tượng Đất, tâm pháp Tiếp Thu.
Quẻ Khảm – Đạo tiềm ẩn, tượng Thủy, tâm pháp Trầm Mặc.
Quẻ Chấn – Đạo khởi động, tượng Lôi, tâm pháp Uy Lực.
🔷 Vòng 1 – Càn vs Khôn
Tử Kiển bước ra, ánh mắt như trời đầu thu – vững mà lạnh.
Anh mở miệng:
“Trời mở đầu mọi vật – không hỏi ý kiến – không cần đồng thuận.
Trời là Đạo đầu tiên – dẫu không ai chấp nhận.”
Khôn Lão chỉ cười:
“Nhưng Trời không sinh được gì nếu không có Đất tiếp nhận.
Đạo không phải kẻ khởi đầu, mà là sự đồng hành.”
Hai quẻ giao nhau – trên trời hiện lên một vòng tròn đen trắng quay nhanh.
Đột nhiên, tượng Càn yếu dần – vì lý lẽ của Trời không có ai tin, còn Đất thì ai cũng chạm tới được.
Khôn thắng vòng 1.
🔷 Vòng 2 – Ly vs Khảm
Nguyệt Yên – bất ngờ bước ra thay cho Tử Kiển – đại diện cho Ly.
Ánh sáng từ đôi mắt cô dâng cao – nói như tụng kinh:
“Lửa là thứ khiến con người biết mình còn sống.
Dù đau – vẫn soi được bóng mình trong gương.”
Khảm lão không nói gì – ông đứng im – để mặc không gian chìm trong tĩnh lặng.
Không có sóng. Không có phản bác.
Chỉ có nước – âm thầm – nhấn chìm mọi ánh sáng.
Ly dần bị lu mờ. Nguyệt Yên bị ảo ảnh từ quá khứ kéo về – lúc cô suýt bị “lập trình quẻ”.
Khảm thắng vòng 2.
💥 Tử Kiển đang thua 0 – 2. Nếu thua nữa, không chỉ mất tư cách, mà cả Tâm cũng có thể bị “dị hóa”.
🔷 Vòng 3 – Tốn vs Chấn
Bầu trời chuyển gió.
Tử Kiển nhắm mắt.
Anh không nói lý lẽ. Anh không lập luận.
Anh chỉ nhẹ nhàng xoay người, để gió luồn qua tay áo, tóc, từng bước chân.
Chấn lão hét lớn, giáng xuống một thế “Lôi Động Tâm Kinh”.
Sấm nổ trên không.
Đất rung chuyển.
Nhưng không đánh trúng ai.
Tử Kiển nói khẽ:
“Lôi là khởi đầu, nhưng gió mới là thứ đem thông điệp đi xa.
Ngươi khởi động, ta khuếch tán.
Ngươi đánh, ta dời.
Đạo không phải là ai đánh mạnh hơn.
Mà là ai không cần đánh mà người khác vẫn tự thay đổi.”
Tốn thắng.
Cả đấu trường lặng thinh.
Không ai còn chắc ai là người thắng – vì lý lẽ nào cũng đúng, nhưng tâm nào mới Đạo?
Bé Linh từ xa bước lên.
Cô bé giơ ra một mảnh phù – không có chữ.
“Con chọn quẻ Không Tên.
Vì con không muốn bị đặt tên theo bất kỳ ai khác.”
Hội đồng lặng đi.
Lần đầu tiên, có người… tự chọn Không Quẻ.
“Đó chính là Đạo sống.”
— Câu cuối của Càn Lão, trước khi tự nguyện rời Hội
Nhận xét
Đăng nhận xét