Chương 21 – Không Quẻ, Vô Tâm, Vô Cấu
“Người học Dịch thường muốn biết trước.
Nhưng người thấu Dịch thì không cần biết gì cả.”
— Trích từ Huyền Cảm Ký Lục của Dịch Ẩn Nhân
Sau trận Đấu Quẻ, Phong Quang Đài vắng lặng lạ thường.
Tử Kiển, Nguyệt Yên và bé Linh ngồi cạnh nhau — phía sau là những trưởng lão đang tháo phù hiệu rời chức. Một kỷ nguyên vừa khép lại. Một lối học mới sắp bắt đầu.
Bé Linh nhìn lên trời, hỏi:
“Tại sao mọi người phải học theo thứ đã được định trước?
Có quẻ nào… không cần đoán?”
Tử Kiển bật cười:
“Có. Gọi là quẻ Vô Tự.
Nó không có văn tự, không có hào, không có lời.
Nhưng lại xuất hiện mỗi khi ta sống đúng.”
Tối hôm đó, họ cắm trại dưới chân núi.
Nguyệt Yên bày trận: Thái Cực Đồ trên mặt đất, dùng đá trắng – đen.
Cô hỏi Linh:
“Em nhìn thấy gì?”
Linh lặng yên.
Không nói đúng – không nói sai.
Cô bé chỉ lấy tay xoá vòng tròn ấy, rồi vẽ lại bằng một đường xoắn ốc.
“Cái này giống tim em hơn. Nó cứ xoay, mà không chia gì ra cả.”
Tử Kiển ngẩn người.
Một vòng xoắn ốc — không phải Âm Dương – mà là Đạo Cảm.
Sáng hôm sau,
một đoàn người từ phương Bắc kéo đến.
Không phải học Dịch.
Họ là những người từng bị “gán quẻ sai” – tâm tính lệch lạc, ký ức mờ nhạt, trái tim lạc lõng.
Một người đứng đầu đoàn, trạc 40 tuổi, nói:
“Tôi từng bị quy là Quẻ Phục – kẻ phản nghịch.
Sau đó mất hết bạn bè, gia đình sợ hãi.
Nhưng giờ… tôi chỉ muốn hỏi:
Tôi có thể chọn lại quẻ của mình không?”
Tử Kiển bước ra, đưa cho ông một tấm gương nhỏ.
“Không cần chọn quẻ.
Hãy nhìn mặt mình mỗi sáng.
Nếu anh còn nhận ra người trong đó là ai,
thì quẻ của anh đang sống đúng.”
Đó là ngày đầu tiên của một phương pháp mới – không Dịch theo sách, không vẽ quẻ theo thầy,
mà Dịch từ cảm ứng của chính đời mình.
Bé Linh ngồi viết nhật ký bằng chữ cổ.
Dưới trang giấy là hàng chữ:
Dịch không bắt đầu từ Lý, cũng không kết thúc bằng Lý.
Dịch là chuyện của người sống có Tâm.
Chương 22 – Tái Ngộ Thiên Địa Nhân
“Người học Dịch như ba hạt giống trong ba vùng đất:
– Trên trời thì cần ánh sáng.
– Dưới đất thì cần thời gian.
– Trong người thì cần tình thương.”
— Truyền ngôn Thái Sơ Sơn
🌀 Mở đầu
Sau trận Đấu Quẻ trên Phong Quang Đài, Tử Kiển, Nguyệt Yên và bé Linh được mời đến Thái Sơ Sơn – một nơi cổ xưa, được xem là nơi khởi nguồn của Tam Nguyên Dịch Đạo: Thiên Đạo – Địa Đạo – Nhân Đạo.
Ba người sẽ phải vượt qua ba thử thách.
Không ai dạy. Không ai nhắc.
Chỉ có chính quẻ sống trong họ dẫn đường.
☰ 1. Thiên Đạo – Trận Trời Vô Tự
Họ đứng trước một bầu trời trắng xoá, không có nắng, không trăng, không sao.
Nguyệt Yên lẩm bẩm:
“Không có thiên tượng… Làm sao mà xem Dịch?”
Tử Kiển bước tới, lấy ra một tấm lưới nhỏ bằng bạc – cổ vật truyền lại từ thầy.
Anh tung lưới lên trời.
Mỗi sợi lưới bắt đầu bắt sóng tâm của người đứng dưới.
Và thế là:
– Nếu tâm loạn → mây kéo tới.
– Nếu tâm sáng → nắng hiện.
– Nếu tâm an → gió nổi.
Thiên không nói gì. Người tạo thiên tượng.
Cuối cùng, bé Linh không làm gì cả.
Cô bé chỉ đứng yên, ngửa mặt, để gió vờn tóc.
Bầu trời bừng sáng – quẻ Càn hiện ra, không do ai gọi.
Trời không cần biết, chỉ cần chấp nhận.”
☷ 2. Địa Đạo – Hành Trình Trong Đất
Lối vào là một hang tối, sâu và hẹp, nơi tín hiệu ngũ hành không còn hoạt động.
Chỉ có tiếng nhịp tim và bước chân.
Chương 23 – Tàng Kinh Cốc: Quẻ Chưa Từng Có
“Sách viết những điều có thể đọc,
Nhưng Đạo ẩn trong những điều không thể viết.”
— Thạch Bi Linh Mộc, bia đá vô tự
🌫️ Hành trình vào Cốc
Thái Sơ Sơn có một nơi không ai dám bước vào suốt 300 năm:
Tàng Kinh Cốc – nơi lưu giữ những quẻ không có tên, không có hào, không có người hiểu nổi.
Tử Kiển chỉ dẫn:“Chúng ta không vào để đọc.
Mà vào để… được chọn.”
Bé Linh lặng lẽ bước vào trước.
📚 Những cuốn sách vô tự
Trong hang là vô số cuốn sách cổ, có quyển bị mọt gặm, có quyển chưa bao giờ được mở.
Tất cả... đều trắng tinh.
Nguyệt Yên mở một cuốn – chỉ thấy tờ giấy trắng.
Nhưng khi chạm tay vào, một dòng chữ như tự hiện ra theo tâm niệm của cô:
“Người từng muốn phá bỏ hệ thống,
Giờ học cách hòa mình.”
Cô ngỡ ngàng. Quẻ ấy không có tên, nhưng phản chiếu chính quá khứ cô từng giấu kín.
Tử Kiển thử mở một cuốn khác. Trên trang là,.
“Thầy dạy đạo lý, nhưng quên dạy cách… thương.”
Anh khựng lại. Nhớ về những đệ tử cũ – có đứa đã bỏ đi, có đứa chưa từng được lắng nghe.
Bé Linh ngồi xuống giữa gian phòng, không mở sách.
Chỉ nhắm mắt lại.
Toàn bộ cốc bắt đầu thay đổi.
Tường đá hiện ra hoa văn cổ, ánh sáng màu bạc tràn khắp nơi.
Sách trắng bắt đầu tự viết lấy nội dung bằng luồng khí.
Một giọng vang lên trong đầu cả ba:
“Người đọc quẻ thì nhớ quẻ.
Người sống quẻ thì được sống thật.”
📖 Quẻ mới ra đời
Một cuốn sách bay đến tay Linh, mở ra giữa không trung.
Trên trang là một quẻ chưa từng thấy trong bất kỳ hệ thống Kinh Dịch nào:🜃🜂 – Gồm đất và lửa, nhưng lửa không nằm trên đất, mà đan xen.
Tên quẻ: Tâm Sinh
“Quẻ này không dùng để đoán.
Chỉ dùng để gợi lại ký ức một người từng thương mình mà ta đã quên.”
--
“Đây không còn là Dịch nữa.
Đây là ký ức sống của vũ trụ.”
🔚 Rời khỏi Tàng Kinh Cốc
Ba người ra khỏi cốc, mỗi người mang theo một quẻ không có mã số.
Không để dạy ai. Không để dự đoán gì.
Chỉ để sống như một kẻ không còn cần gọi tên quẻ.
Từ đây, hành trình Dịch Đạo sang giai đoạn mới:
Không còn học – mà là sống Dịch.
Chương 24 – Chứng Đạo Trong Mộng
“Lúc ta ngủ, có khi là khi tổ tiên đang thức trong ta.”
— Lời chép trên cổ mộng thạch
🌙 Mở đầu: Linh mộng du
Đêm ấy, sau khi rời khỏi Tàng Kinh Cốc, bé Linh không nói lời nào.
Cô chỉ ngồi dưới gốc cây Bất Mộng Thụ – loài cây cổ từ thời Phục Hy, tương truyền ai ngủ dưới gốc sẽ mơ về thời chưa có chữ, chưa có Dịch, chưa có người.
Nguyệt Yên định đánh thức, nhưng Tử Kiển ngăn lại:
“Cô bé đang… học.”
🌀 Bước vào giấc mộng cổ
Linh thấy mình trở lại một thế giới không tên – nơi trời đất chưa phân, chỉ là một đại dương khí xoáy.
Ở giữa đại dương ấy, một người đàn ông mặc áo da thú, tay cầm cành cây cháy dở, đang vạch những dấu gạch đầu tiên lên đất bùn ướt.
Không chữ. Không ý niệm.
Chỉ là:
▅ ▅ ▅
▅
▅ ▅ ▅ ▅
Một quẻ đầu tiên trong giấc mộng.
Và Linh nhận ra: đây là Phục Hy – tổ đầu tiên của Dịch.
🔥 Ngọn lửa từ vô danh
Phục Hy ngước lên nhìn cô. Không nói, chỉ gật đầu.
Linh đưa tay chạm vào một trong các đường vạch, lập tức:
— Ký ức của ông nhập vào người cô.
Cô thấy:
Ngày loài người chưa biết trồng trọt, họ nhìn mây để đoán nước.
Đêm bầy thú kéo về, họ xem vết chân để đoán ý trời.
Khi một đứa trẻ khóc, mẹ nó nhìn chiếc bóng đổ dài, mà hiểu linh hồn đang giao cảm với vũ trụ.
Tất cả những điều đó, không ai dạy.
Chỉ là… cảm được.
🐉 Gặp lại “Kẻ mộng vẽ Long Đồ”
Trong mộng, Linh còn thấy một người khác.
Một cô gái mù, sống trong rừng, luôn nói những câu ngớ ngẩn:
“Khi trăng đi ngược, người nên gieo quẻ bằng… nước mắt.”
Cô gái đó vẽ ra Long Đồ, nhưng không phải trên giấy.
Cô vẽ trên dòng sông đang chảy, bằng ý niệm.
Mỗi đường vẽ biến mất ngay sau đó, nhưng lại khắc vào không gian vô hình.
Linh hỏi:
“Sao chị vẽ Dịch mà không để lại dấu?”
Cô mù cười:
“Vì Dịch là để hiểu đời, chứ không để lưu giữ đời.”
💤 Tỉnh dậy, nhưng quẻ vẫn còn
Khi Linh mở mắt – trời đã sáng, cây Bất Mộng Thụ rơi những chiếc lá màu lam tro.
Tay cô vẫn nắm chặt – không gì cả. Nhưng ánh mắt đã đổi khác.
Tử Kiển nhận ra:
“Cô bé không còn học quẻ bằng sách nữa…
Mà sống luôn trong quẻ.”
Nguyệt Yên khẽ hỏi:
“Em thấy gì trong mơ?”
Linh chỉ đáp một câu:
“Em không còn nhớ…
Nhưng quẻ vẫn còn ở đây.”
(Cô chỉ vào ngực mình.)
🔚 Kết chương
Từ đây, Dịch Đạo không còn là học từng dòng, từng quẻ
Mà là trở thành người có thể nhớ quẻ, ngay cả khi đã quên nó.
Chương 25 – Hội Long Môn: Mở Quẻ Trên Sống Gió
“Muốn hiểu Dịch, đừng chỉ nhìn trời.
Phải nhìn nơi hai đạo thủy hỏa giao tranh.”
— Cổ ngữ Long Môn
🌊 Long Môn – nơi hội tụ các Dịch phái
Mỗi trăm năm, các phái tu Dịch trên toàn cõi Trung Vực sẽ hội tụ về Long Môn, nơi hai con sông Long Giang và Xích Thủy gặp nhau — nhưng không hoà, chỉ xoáy tròn như Âm Dương tranh giành nhau quyền làm trời.
Mỗi phái sẽ mang đến một "Quẻ tranh luận" — một quẻ đặc biệt, không hợp luật cũ, để thách thức tất cả truyền thống hiện tại.
Năm nay, phái Thiên Phách đưa ra một quẻ mới:
▅ ▅
▅ ▅ ▅
▅ ▅
Gọi là: “Quẻ Bội Đạo” – Quẻ đi ngược mọi luân thường Dịch lý.
⚔️ Các phái phản ứng
Phái Thái Cực phản đối: “Quẻ này vi phạm trật tự Lưỡng Nghi! Sao dám lập lại luân hồi?”
Phái Hà Đồ châm biếm: “Nếu ai cũng tự chế quẻ, chẳng phải Kinh Dịch biến thành trò chơi sao?”
Phái Ẩn Sĩ Tông thì thở dài: “Có thể đây là một bước nhảy của Đạo, nhưng... quá sớm.”
Không ai giải được. Không ai dám đứng ra phản biện rõ ràng.
🌪️ Dòng xoáy thử thách
Đúng lúc ấy, dòng nước ở Long Môn nổi sóng, bão lốc hình thành.
Một đạo lốc xoáy lôi kéo chiếc quẻ giấy "Bội Đạo" rơi xuống dòng.
Linh – đứng giữa vòng hội, không được mời, không có tư cách.
Vậy mà cô lao xuống dòng xoáy, không do dự.
🌀 Tạo quẻ giữa sóng
Giữa dòng nước xiết, Linh không cố giữ quẻ cũ, mà dùng chính cánh tay đang chịu lực nước ép để…
vẽ ra một quẻ mới trên mặt nước đang xoay.
Một bàn tay – vẽ một vệt dài.
Một chân gập – kéo xoáy một vòng tròn.
Miệng niệm – không thành tiếng, chỉ là hơi thở nhịp với sóng.
Khi cô đứng dậy, nước… lặng.
Trên mặt sông hiện ra một hình tròn, có tám gợn sóng, mỗi gợn mang dấu một nguyên khí:
Sinh – Khắc – Tàng – Hiển – Ẩn – Hiệp – Vỡ – Biến.
💠 Quẻ không tên
Tử Kiển thì thầm:
“Cô ấy vừa tạo một quẻ... không dựa vào hào.”
Nguyệt Yên thì ngạc nhiên:
“Không hào? Không Âm Dương?”
Tử Kiển gật:
“Không cần nữa. Đây là quẻ Dịch bằng hành động sống.”
🧘♂️ Phản ứng từ các phái
Người của Thiên Phách quỳ xuống:
“Chúng tôi sai rồi. ‘Bội Đạo’ không phải quẻ, chỉ là một lời thách thức.
Nhưng... cô bé này, lại dùng chính dòng xoáy đó để vẽ ra một Đạo mới.”
Cả Long Môn tĩnh lặng.
Lần đầu tiên trong nhiều đời, một người không thuộc phái nào... được ghi nhận là “Người Gieo Dịch”.
“Người học Dịch thường muốn biết trước.
Nhưng người thấu Dịch thì không cần biết gì cả.”
— Trích từ Huyền Cảm Ký Lục của Dịch Ẩn Nhân
Sau trận Đấu Quẻ, Phong Quang Đài vắng lặng lạ thường.
Tử Kiển, Nguyệt Yên và bé Linh ngồi cạnh nhau — phía sau là những trưởng lão đang tháo phù hiệu rời chức. Một kỷ nguyên vừa khép lại. Một lối học mới sắp bắt đầu.
Bé Linh nhìn lên trời, hỏi:
“Tại sao mọi người phải học theo thứ đã được định trước?
Có quẻ nào… không cần đoán?”
Tử Kiển bật cười:
“Có. Gọi là quẻ Vô Tự.
Nó không có văn tự, không có hào, không có lời.
Nhưng lại xuất hiện mỗi khi ta sống đúng.”
Tối hôm đó, họ cắm trại dưới chân núi.
Nguyệt Yên bày trận: Thái Cực Đồ trên mặt đất, dùng đá trắng – đen.
Cô hỏi Linh:
“Em nhìn thấy gì?”
Linh lặng yên.
Không nói đúng – không nói sai.
Cô bé chỉ lấy tay xoá vòng tròn ấy, rồi vẽ lại bằng một đường xoắn ốc.
“Cái này giống tim em hơn. Nó cứ xoay, mà không chia gì ra cả.”
Tử Kiển ngẩn người.
Một vòng xoắn ốc — không phải Âm Dương – mà là Đạo Cảm.
Sáng hôm sau,
một đoàn người từ phương Bắc kéo đến.
Không phải học Dịch.
Họ là những người từng bị “gán quẻ sai” – tâm tính lệch lạc, ký ức mờ nhạt, trái tim lạc lõng.
Một người đứng đầu đoàn, trạc 40 tuổi, nói:
“Tôi từng bị quy là Quẻ Phục – kẻ phản nghịch.
Sau đó mất hết bạn bè, gia đình sợ hãi.
Nhưng giờ… tôi chỉ muốn hỏi:
Tôi có thể chọn lại quẻ của mình không?”
Tử Kiển bước ra, đưa cho ông một tấm gương nhỏ.
“Không cần chọn quẻ.
Hãy nhìn mặt mình mỗi sáng.
Nếu anh còn nhận ra người trong đó là ai,
thì quẻ của anh đang sống đúng.”
Đó là ngày đầu tiên của một phương pháp mới – không Dịch theo sách, không vẽ quẻ theo thầy,
mà Dịch từ cảm ứng của chính đời mình.
Bé Linh ngồi viết nhật ký bằng chữ cổ.
Dưới trang giấy là hàng chữ:
Dịch không bắt đầu từ Lý, cũng không kết thúc bằng Lý.
Dịch là chuyện của người sống có Tâm.
Chương 22 – Tái Ngộ Thiên Địa Nhân
“Người học Dịch như ba hạt giống trong ba vùng đất:
– Trên trời thì cần ánh sáng.
– Dưới đất thì cần thời gian.
– Trong người thì cần tình thương.”
— Truyền ngôn Thái Sơ Sơn
🌀 Mở đầu
Sau trận Đấu Quẻ trên Phong Quang Đài, Tử Kiển, Nguyệt Yên và bé Linh được mời đến Thái Sơ Sơn – một nơi cổ xưa, được xem là nơi khởi nguồn của Tam Nguyên Dịch Đạo: Thiên Đạo – Địa Đạo – Nhân Đạo.
Ba người sẽ phải vượt qua ba thử thách.
Không ai dạy. Không ai nhắc.
Chỉ có chính quẻ sống trong họ dẫn đường.
☰ 1. Thiên Đạo – Trận Trời Vô Tự
Họ đứng trước một bầu trời trắng xoá, không có nắng, không trăng, không sao.
Nguyệt Yên lẩm bẩm:
“Không có thiên tượng… Làm sao mà xem Dịch?”
Tử Kiển bước tới, lấy ra một tấm lưới nhỏ bằng bạc – cổ vật truyền lại từ thầy.
Anh tung lưới lên trời.
Mỗi sợi lưới bắt đầu bắt sóng tâm của người đứng dưới.
Và thế là:
– Nếu tâm loạn → mây kéo tới.
– Nếu tâm sáng → nắng hiện.
– Nếu tâm an → gió nổi.
Thiên không nói gì. Người tạo thiên tượng.
Cuối cùng, bé Linh không làm gì cả.
Cô bé chỉ đứng yên, ngửa mặt, để gió vờn tóc.
Bầu trời bừng sáng – quẻ Càn hiện ra, không do ai gọi.
Trời không cần biết, chỉ cần chấp nhận.”
☷ 2. Địa Đạo – Hành Trình Trong Đất
Lối vào là một hang tối, sâu và hẹp, nơi tín hiệu ngũ hành không còn hoạt động.
Chỉ có tiếng nhịp tim và bước chân.
Tử Kiển dẫn đầu, theo sau là Nguyệt Yên và bé Linh.
Mỗi người đi cách nhau 64 bước – tượng trưng cho 64 quẻ đang ngủ.
Mỗi người đi cách nhau 64 bước – tượng trưng cho 64 quẻ đang ngủ.
Trong bóng tối, mọi thứ quay về bản thể:
– Ai sợ? Thấy quái vật.
– Ai hối hận? Nghe tiếng khóc.
– Ai oán trách? Ngửi thấy máu.
Bé Linh... ngủ quên.
Khi tỉnh dậy, cô đang nằm giữa một vườn hoa dưới lòng đất.
Không hỏi tại sao. Không cần giải thích.
“Đất nuôi sống cả hoa lẫn giun. Nhưng chưa từng đòi cảm ơn.”
— Địa Đạo hoàn thành.
☱ 3. Nhân Đạo – Chiếu Tâm Kính
Đến một điện thờ cổ, nơi có chiếc gương đồng lồi, tên là Chiếu Tâm Kính.
Ai nhìn vào sẽ thấy hình dạng thật sự của mình – không ai giống ai.
Nguyệt Yên nhìn thấy mình lúc nhỏ, tay cầm bút, viết những chữ kỳ lạ – những quẻ bị cấm.
Tử Kiển thấy mình lúc già, mắt mù, nhưng miệng vẫn nói “hãy sống như mạch nước”.
Bé Linh không thấy gì.
Chỉ thấy bóng người khác trong gương.
Người nào nhìn vào, gương đều phản chiếu chính họ, qua ánh mắt cô bé.
Người dẫn đường nói khẽ:
“Khi Nhân Đạo sống trọn,
mình trở thành gương – để người khác thấy chính họ.”
🌿 Kết thúc thử thách
Ba người vượt ải. Không chiến đấu. Không thần chú. Không quyền lực.
Chỉ bằng việc trở về chính mình.
Trưởng lão Thái Sơ Sơn chỉ nói:
“Từ giờ, các con không cần học Dịch nữa.
Vì Dịch đã học được cách sống trong các con.”
– Ai sợ? Thấy quái vật.
– Ai hối hận? Nghe tiếng khóc.
– Ai oán trách? Ngửi thấy máu.
Bé Linh... ngủ quên.
Khi tỉnh dậy, cô đang nằm giữa một vườn hoa dưới lòng đất.
Không hỏi tại sao. Không cần giải thích.
“Đất nuôi sống cả hoa lẫn giun. Nhưng chưa từng đòi cảm ơn.”
— Địa Đạo hoàn thành.
☱ 3. Nhân Đạo – Chiếu Tâm Kính
Đến một điện thờ cổ, nơi có chiếc gương đồng lồi, tên là Chiếu Tâm Kính.
Ai nhìn vào sẽ thấy hình dạng thật sự của mình – không ai giống ai.
Nguyệt Yên nhìn thấy mình lúc nhỏ, tay cầm bút, viết những chữ kỳ lạ – những quẻ bị cấm.
Tử Kiển thấy mình lúc già, mắt mù, nhưng miệng vẫn nói “hãy sống như mạch nước”.
Bé Linh không thấy gì.
Chỉ thấy bóng người khác trong gương.
Người nào nhìn vào, gương đều phản chiếu chính họ, qua ánh mắt cô bé.
Người dẫn đường nói khẽ:
“Khi Nhân Đạo sống trọn,
mình trở thành gương – để người khác thấy chính họ.”
🌿 Kết thúc thử thách
Ba người vượt ải. Không chiến đấu. Không thần chú. Không quyền lực.
Chỉ bằng việc trở về chính mình.
Trưởng lão Thái Sơ Sơn chỉ nói:
“Từ giờ, các con không cần học Dịch nữa.
Vì Dịch đã học được cách sống trong các con.”
Chương 23 – Tàng Kinh Cốc: Quẻ Chưa Từng Có
“Sách viết những điều có thể đọc,
Nhưng Đạo ẩn trong những điều không thể viết.”
— Thạch Bi Linh Mộc, bia đá vô tự
🌫️ Hành trình vào Cốc
Thái Sơ Sơn có một nơi không ai dám bước vào suốt 300 năm:
Tàng Kinh Cốc – nơi lưu giữ những quẻ không có tên, không có hào, không có người hiểu nổi.
Tử Kiển chỉ dẫn:“Chúng ta không vào để đọc.
Mà vào để… được chọn.”
Bé Linh lặng lẽ bước vào trước.
📚 Những cuốn sách vô tự
Trong hang là vô số cuốn sách cổ, có quyển bị mọt gặm, có quyển chưa bao giờ được mở.
Tất cả... đều trắng tinh.
Nguyệt Yên mở một cuốn – chỉ thấy tờ giấy trắng.
Nhưng khi chạm tay vào, một dòng chữ như tự hiện ra theo tâm niệm của cô:
“Người từng muốn phá bỏ hệ thống,
Giờ học cách hòa mình.”
Cô ngỡ ngàng. Quẻ ấy không có tên, nhưng phản chiếu chính quá khứ cô từng giấu kín.
Tử Kiển thử mở một cuốn khác. Trên trang là,.
“Thầy dạy đạo lý, nhưng quên dạy cách… thương.”
Anh khựng lại. Nhớ về những đệ tử cũ – có đứa đã bỏ đi, có đứa chưa từng được lắng nghe.
Bé Linh ngồi xuống giữa gian phòng, không mở sách.
Chỉ nhắm mắt lại.
Toàn bộ cốc bắt đầu thay đổi.
Tường đá hiện ra hoa văn cổ, ánh sáng màu bạc tràn khắp nơi.
Sách trắng bắt đầu tự viết lấy nội dung bằng luồng khí.
Một giọng vang lên trong đầu cả ba:
“Người đọc quẻ thì nhớ quẻ.
Người sống quẻ thì được sống thật.”
📖 Quẻ mới ra đời
Một cuốn sách bay đến tay Linh, mở ra giữa không trung.
Trên trang là một quẻ chưa từng thấy trong bất kỳ hệ thống Kinh Dịch nào:🜃🜂 – Gồm đất và lửa, nhưng lửa không nằm trên đất, mà đan xen.
Tên quẻ: Tâm Sinh
“Quẻ này không dùng để đoán.
Chỉ dùng để gợi lại ký ức một người từng thương mình mà ta đã quên.”
--
“Đây không còn là Dịch nữa.
Đây là ký ức sống của vũ trụ.”
🔚 Rời khỏi Tàng Kinh Cốc
Ba người ra khỏi cốc, mỗi người mang theo một quẻ không có mã số.
Không để dạy ai. Không để dự đoán gì.
Chỉ để sống như một kẻ không còn cần gọi tên quẻ.
Từ đây, hành trình Dịch Đạo sang giai đoạn mới:
Không còn học – mà là sống Dịch.
Chương 24 – Chứng Đạo Trong Mộng
“Lúc ta ngủ, có khi là khi tổ tiên đang thức trong ta.”
— Lời chép trên cổ mộng thạch
🌙 Mở đầu: Linh mộng du
Đêm ấy, sau khi rời khỏi Tàng Kinh Cốc, bé Linh không nói lời nào.
Cô chỉ ngồi dưới gốc cây Bất Mộng Thụ – loài cây cổ từ thời Phục Hy, tương truyền ai ngủ dưới gốc sẽ mơ về thời chưa có chữ, chưa có Dịch, chưa có người.
Nguyệt Yên định đánh thức, nhưng Tử Kiển ngăn lại:
“Cô bé đang… học.”
🌀 Bước vào giấc mộng cổ
Linh thấy mình trở lại một thế giới không tên – nơi trời đất chưa phân, chỉ là một đại dương khí xoáy.
Ở giữa đại dương ấy, một người đàn ông mặc áo da thú, tay cầm cành cây cháy dở, đang vạch những dấu gạch đầu tiên lên đất bùn ướt.
Không chữ. Không ý niệm.
Chỉ là:
▅ ▅ ▅
▅
▅ ▅ ▅ ▅
Một quẻ đầu tiên trong giấc mộng.
Và Linh nhận ra: đây là Phục Hy – tổ đầu tiên của Dịch.
🔥 Ngọn lửa từ vô danh
Phục Hy ngước lên nhìn cô. Không nói, chỉ gật đầu.
Linh đưa tay chạm vào một trong các đường vạch, lập tức:
— Ký ức của ông nhập vào người cô.
Cô thấy:
Ngày loài người chưa biết trồng trọt, họ nhìn mây để đoán nước.
Đêm bầy thú kéo về, họ xem vết chân để đoán ý trời.
Khi một đứa trẻ khóc, mẹ nó nhìn chiếc bóng đổ dài, mà hiểu linh hồn đang giao cảm với vũ trụ.
Tất cả những điều đó, không ai dạy.
Chỉ là… cảm được.
🐉 Gặp lại “Kẻ mộng vẽ Long Đồ”
Trong mộng, Linh còn thấy một người khác.
Một cô gái mù, sống trong rừng, luôn nói những câu ngớ ngẩn:
“Khi trăng đi ngược, người nên gieo quẻ bằng… nước mắt.”
Cô gái đó vẽ ra Long Đồ, nhưng không phải trên giấy.
Cô vẽ trên dòng sông đang chảy, bằng ý niệm.
Mỗi đường vẽ biến mất ngay sau đó, nhưng lại khắc vào không gian vô hình.
Linh hỏi:
“Sao chị vẽ Dịch mà không để lại dấu?”
Cô mù cười:
“Vì Dịch là để hiểu đời, chứ không để lưu giữ đời.”
💤 Tỉnh dậy, nhưng quẻ vẫn còn
Khi Linh mở mắt – trời đã sáng, cây Bất Mộng Thụ rơi những chiếc lá màu lam tro.
Tay cô vẫn nắm chặt – không gì cả. Nhưng ánh mắt đã đổi khác.
Tử Kiển nhận ra:
“Cô bé không còn học quẻ bằng sách nữa…
Mà sống luôn trong quẻ.”
Nguyệt Yên khẽ hỏi:
“Em thấy gì trong mơ?”
Linh chỉ đáp một câu:
“Em không còn nhớ…
Nhưng quẻ vẫn còn ở đây.”
(Cô chỉ vào ngực mình.)
🔚 Kết chương
Từ đây, Dịch Đạo không còn là học từng dòng, từng quẻ
Mà là trở thành người có thể nhớ quẻ, ngay cả khi đã quên nó.
Chương 25 – Hội Long Môn: Mở Quẻ Trên Sống Gió
“Muốn hiểu Dịch, đừng chỉ nhìn trời.
Phải nhìn nơi hai đạo thủy hỏa giao tranh.”
— Cổ ngữ Long Môn
🌊 Long Môn – nơi hội tụ các Dịch phái
Mỗi trăm năm, các phái tu Dịch trên toàn cõi Trung Vực sẽ hội tụ về Long Môn, nơi hai con sông Long Giang và Xích Thủy gặp nhau — nhưng không hoà, chỉ xoáy tròn như Âm Dương tranh giành nhau quyền làm trời.
Mỗi phái sẽ mang đến một "Quẻ tranh luận" — một quẻ đặc biệt, không hợp luật cũ, để thách thức tất cả truyền thống hiện tại.
Năm nay, phái Thiên Phách đưa ra một quẻ mới:
▅ ▅
▅ ▅ ▅
▅ ▅
Gọi là: “Quẻ Bội Đạo” – Quẻ đi ngược mọi luân thường Dịch lý.
⚔️ Các phái phản ứng
Phái Thái Cực phản đối: “Quẻ này vi phạm trật tự Lưỡng Nghi! Sao dám lập lại luân hồi?”
Phái Hà Đồ châm biếm: “Nếu ai cũng tự chế quẻ, chẳng phải Kinh Dịch biến thành trò chơi sao?”
Phái Ẩn Sĩ Tông thì thở dài: “Có thể đây là một bước nhảy của Đạo, nhưng... quá sớm.”
Không ai giải được. Không ai dám đứng ra phản biện rõ ràng.
🌪️ Dòng xoáy thử thách
Đúng lúc ấy, dòng nước ở Long Môn nổi sóng, bão lốc hình thành.
Một đạo lốc xoáy lôi kéo chiếc quẻ giấy "Bội Đạo" rơi xuống dòng.
Linh – đứng giữa vòng hội, không được mời, không có tư cách.
Vậy mà cô lao xuống dòng xoáy, không do dự.
🌀 Tạo quẻ giữa sóng
Giữa dòng nước xiết, Linh không cố giữ quẻ cũ, mà dùng chính cánh tay đang chịu lực nước ép để…
vẽ ra một quẻ mới trên mặt nước đang xoay.
Một bàn tay – vẽ một vệt dài.
Một chân gập – kéo xoáy một vòng tròn.
Miệng niệm – không thành tiếng, chỉ là hơi thở nhịp với sóng.
Khi cô đứng dậy, nước… lặng.
Trên mặt sông hiện ra một hình tròn, có tám gợn sóng, mỗi gợn mang dấu một nguyên khí:
Sinh – Khắc – Tàng – Hiển – Ẩn – Hiệp – Vỡ – Biến.
💠 Quẻ không tên
Tử Kiển thì thầm:
“Cô ấy vừa tạo một quẻ... không dựa vào hào.”
Nguyệt Yên thì ngạc nhiên:
“Không hào? Không Âm Dương?”
Tử Kiển gật:
“Không cần nữa. Đây là quẻ Dịch bằng hành động sống.”
🧘♂️ Phản ứng từ các phái
Người của Thiên Phách quỳ xuống:
“Chúng tôi sai rồi. ‘Bội Đạo’ không phải quẻ, chỉ là một lời thách thức.
Nhưng... cô bé này, lại dùng chính dòng xoáy đó để vẽ ra một Đạo mới.”
Cả Long Môn tĩnh lặng.
Lần đầu tiên trong nhiều đời, một người không thuộc phái nào... được ghi nhận là “Người Gieo Dịch”.
Nhận xét
Đăng nhận xét