Chương 31 – Tòa Gương: Khi Dịch phản chiếu phần người muốn trốn nhất
“Nếu bạn sợ một quẻ, đừng tránh nó. Hãy để nó soi bạn. Và bạn sẽ biết, bạn đang thực sự sợ điều gì.”
— Bút ký Khổng Phu Tử về Thập Dực, chương “Tượng”
🏛️ Tòa Gương – nơi không ai có thể nói dối
Rời khỏi mộng cảnh 64 quẻ, Linh theo Tử Kiển đến một nơi gọi là Tòa Gương – kiến trúc tròn, trắng xám, nằm giữa đồng hoang.
Bên trong, tường và sàn đều là gương lồi lõm, mỗi mặt gương khắc một qủe.
Giữa sảnh, một cái bệ quẻ đặt ba đồng xu cổ: “Ngươi không thể bước tiếp nếu chưa gieo Dịch của chính mình.”
🪙 Linh gieo quẻ – hiện ra Quẻ 29: Khảm Vi Thủy (nước lồng nước)
Tử Kiển nhíu mày.
“Đây là quẻ khó. Khảm là hiểm, và ngươi lại gặp nó... trong chính bản thân ngươi.
Tòa Gương sẽ không soi bề ngoài — mà soi tầng sâu nhất.”
Cánh cửa gương bật mở. Linh bước vào. Gió lạnh.
Rồi… một người bước ra từ gương đối diện.
👤 Linh – bản thể phản chiếu
Đó là cô.
Nhưng đôi mắt tối hơn. Gương mặt cứng lạnh.
Miệng nói:
“Ta là ngươi khi ngươi thất vọng về tất cả.
Khi ngươi nghĩ rằng Kinh Dịch, linh đạo, chân lý… chỉ là cách kéo dài nỗi cô đơn.
Ta là ngươi, khi thầm nghĩ: 'Dù có hiểu hết, liệu mình có bớt trống rỗng không?'"
Linh run lên. Cô không ngờ chính mình từng nghĩ vậy.
💢 Cuộc va chạm – Dịch hay ảo tưởng?
Bản thể phản chiếu bước gần, nói tiếp:
“Ngươi đã học được nhiều. Nhưng hãy trả lời đi:
Ngươi học vì khát vọng, hay vì sợ không ai yêu một kẻ không thông tuệ?
Ngươi tìm chân lý, hay chỉ muốn cảm thấy mình cao hơn kẻ khác?”
Linh không cãi.
Thay vào đó, cô… gật đầu.
“Đúng… đã có lúc như thế. Nhưng... ta đang thay đổi.”
Gương khẽ rung lên. Đối ảnh mờ dần.
🕊️ Tượng của Khảm đổi sắc
Bức tượng Khảm bên tường sáng lên. Nước trong giếng tâm linh trở nên lặng.
Dòng chữ hiện ra:
“Biết mình có tối – là cách ánh sáng bắt đầu.
Không ai vượt hiểm khi còn nghĩ mình trong sạch.”
Linh rời khỏi tòa gương.
Tử Kiển không hỏi gì, chỉ khẽ chạm vai cô.
🌱 Sự trưởng thành âm thầm
Trên đường rời đi, Linh không nói gì.
Chỉ cẩn thận:
Bước từng bước rõ ràng hơn.
Nhìn cỏ cây như thể… chúng biết mình vừa vượt qua gì đó.
Không ánh sáng rực rỡ.
Không ai vỗ tay.
Chỉ có một thứ đã thay đổi thật sự: ánh mắt của Linh – không còn tránh né chính mình.
Chương 32 – Thanh Phong Các: Khi Dịch gặp Thiền
“Dịch không phải để giải thích thế giới.
Dịch để thế giới trở nên yên.”
— Mộc Linh ghi lại lời sư già ở Thanh Phong Các
🏯 Một nơi không có lời giảng
Sau khi rời Tòa Gương, Tử Kiển đưa Linh đến Thanh Phong Các, một am nhỏ trên núi, ẩn giữa sương lam.
Lạ thay, nơi đây không ai giảng Kinh Dịch, không sách, không thầy, không học trò.
Chỉ có một sư ông già tóc bạc, ngồi thiền dưới gốc tùng suốt ngày không nói.
Tử Kiển nói:
“Ở đây, em không học thêm gì cả. Nhưng nếu đủ lặng… em sẽ hiểu.”
🧘♀️ Những ngày không tiếng
Linh ở lại.
Ngày đầu, cô ngồi đối diện sư ông, im lặng.
Ngày hai, cô thấy tiếng gió lùa qua kẽ núi như… một dòng Dịch sống động.
Ngày ba, cô thấy lòng mình sôi sục, muốn hỏi:
“Làm sao để thấu được điều tối hậu?
Làm sao biết điều đúng khi các quẻ mâu thuẫn nhau?”
Sư ông vẫn không trả lời.
Ông… chỉ nhắm mắt, mỉm cười.
🌬️ Một buổi chiều, gió bỗng đổi hướng
Linh đang quét lá sân thì một cơn gió lớn thổi ngang.
Tán cây rít lên. Bụi mù mịt.
Cô đưa tay che mắt — rồi bất giác nhìn theo đường gió thổi…
…gió mang một chiếc lá đỏ cuốn lên xoáy tròn, rồi rơi vào lòng bàn tay cô.
Ngay lúc ấy, cô nghe thấy trong mình một tiếng thì thầm rõ như đọc sách:
“Chấn là động. Tốn là gió.
Khi gió động thì biến. Biến là Dịch. Dịch là… vô ngôn.”
Cô giật mình. Không ai nói. Nhưng cô… hiểu!
🔇 Thiền Dịch – không cần chữ
Tối hôm đó, sư ông nhìn Linh. Lần đầu tiên, ông nói:
“Ngươi thấy rồi à?”
Cô gật.
Sư ông đưa cô một thẻ gỗ có khắc: 无 – vô.
“Dịch không phải để trả lời.
Dịch để giải tan câu hỏi.”
🌌 Một quẻ không tên
Trên đường rời Thanh Phong Các, Linh lấy ba đồng xu.
Không phải để hỏi gì. Chỉ gieo như một lời tạm biệt.
Ra quẻ: Vô danh. Không hiện hình. Ba mặt giống nhau.
Tử Kiển nói:
“Đó là quẻ của người đã bắt đầu… không còn cần quẻ.”
🍃 Một bước trưởng thành thầm lặng
Linh không thấy mình giỏi hơn.
Không thấy mình đã “đạt ngộ”.
Chỉ có điều — khi nhìn trời mây, cây lá, dòng nước…
cô không còn cần nghĩ thành Càn, Khôn, Tốn hay Khảm nữa.
Chúng chỉ là chính chúng, và điều đó… đủ rồi.
Chương 33 – Động Hỏa Cốc: Khi Dịch bị đốt, và lòng người sáng lên
“Dịch là ánh sáng giữa bóng tối.
Nhưng nếu chính tay ta châm lửa thiêu nó…
Ta có còn thấy gì không?”
— Ghi chép tay của Mộc Linh
🔥 Cổng đá bị niêm phong – và lời cảnh báo
Tử Kiển đưa Linh đến Động Hỏa Cốc – một nơi cấm địa.
Cổng đá phong ấn bằng 8 đạo phù chú, mỗi cái mang hình một quẻ chủ: Càn, Khôn, Ly, Khảm, Chấn, Tốn, Cấn, Đoài.
“Đây là nơi người xưa cất giữ toàn bộ bản khắc gốc của Dịch – kể cả những biến quẻ chưa từng công bố.”
Tử Kiển dặn:
“Bước vào, mọi kiến thức của em sẽ bị thử lửa. Không có quẻ nào giúp em thoát ra.
Chỉ có một lựa chọn – và cái giá đi kèm.”
📚 Trong động – kho tri thức cổ xưa cháy rực
Linh bước vào.
Hàng trăm cuộn trúc, bản da, bia đá chứa Kinh Dịch từ thời Liên Sơn – Quy Tàng – Chu Dịch – Thập Dực – đến cả những chú giải thất truyền.
Cô chạm vào một tấm bia: khắc “Quẻ 65: Phục Vô Ngôn” – quẻ chưa từng công bố.
Và khi chạm… lửa bùng lên từ dưới đất!
🩸 Giữa biển lửa, một đứa bé nằm co quắp
Cô hoảng loạn — định gom sách bỏ chạy.
Nhưng bỗng nghe tiếng thở yếu ớt. Trong đống đổ nát: một đứa trẻ – toàn thân cháy sém, ánh mắt mở trừng.
Cô khựng lại.
Lửa bắt đầu nuốt lấy giá sách chứa toàn bộ Thập Dực.
⚖️ Chọn: Kiến thức hay sinh mệnh?
Linh nhìn đứa trẻ – và nhìn lại toàn bộ tri thức huyền học mình đã học.
Trong đầu cô vang vọng:
“Nếu mất đi các quẻ, mình sẽ không còn là ai nữa.
Nhưng… nếu để đứa bé này chết, mình sẽ không còn là người.”
Cô buông tất cả.
Bế đứa bé lên. Chạy ra khỏi động.
Bỏ lại mọi sách vở – tất cả bị thiêu rụi.
💔 Khi Linh gục xuống ngoài cửa động
Đứa bé được cứu. Nhưng Linh ngất vì bỏng.
Tử Kiển đón lấy, mắt đỏ hoe:
“Em đã vượt bài thi cuối cùng của Giai đoạn Hành Môn.
Không phải cứu được ai, mà là cứu được chính trái tim mình.”
Linh thều thào:
“Dịch… không nằm trong sách…”
Tử Kiển gật:
“Nó nằm ở hành động cuối cùng khi em tưởng mình đã mất tất cả.”
🕊️ Lửa đốt kiến thức – nhưng không đốt được sự sống
Sau vụ cháy, trong tay Linh còn lại… một nửa tấm bia bị cháy dở.
Chỉ còn lại hai chữ:
「Dịch Tâm」– “Tâm là Dịch”
Chương 34 – Quẻ chảy trên nước
“Khi tâm tĩnh lặng như mặt hồ,
thì từng gợn sóng là một quẻ Dịch.”
— Lời ghi khắc đá bên Suối Vô Tự
🏞️ Suối Vô Tự – Dòng nước không chữ
Sau khi rời Động Hỏa Cốc, Linh được đưa tới một nơi tưởng chừng không có gì đặc biệt – chỉ là một con suối trong xanh giữa rừng. Không biển tên, không người canh giữ.
Nhưng khi cô bước đến gần, Tử Kiển nói khẽ:
“Đây là nơi không ai dạy Dịch, nhưng mọi ai thấy Dịch thật… đều từng đến.”
Linh ngồi xuống bên suối.
Cô thấy nước róc rách. Nhẹ nhàng. Mãi không ngừng.
👁️ Mở mắt – mà không nhìn
Tử Kiển dặn:
“Không dùng đầu. Không dùng tay.
Em phải ngồi nhìn nước… cho đến khi một quẻ tự hiện ra.”
Linh ngồi. Giờ này, cô không còn mang theo sách vở nào nữa. Chỉ là… một người, và một dòng nước.
Ngày một. Không gì xảy ra.
Ngày hai. Vẫn chỉ là sóng nhỏ lăn tăn.
Ngày ba. Trong khoảnh khắc vừa mệt vừa mơ màng… cô thấy điều lạ.
🌊 Một quẻ hiện ra giữa sóng
Trên mặt nước, những gợn sóng xoắn lấy nhau — rồi bỗng chia ra thành sáu đường ánh sáng, gợn theo chiều dọc.
Ba đường đầu liền, ba đường sau đứt đoạn.
Linh giật mình: Càn trên, Khôn dưới — quẻ Thái.
Cô không gieo. Không hỏi.
Nhưng quẻ tự đến.
🔄 Quẻ thay đổi theo tâm
Ngay sau đó, sóng chuyển hướng. Một chiếc lá rơi, làm vỡ mặt nước.
Sáu đường gợn bị phá, tan biến.
Linh hụt hẫng. Nhưng rồi cô hiểu:
“Quẻ không cố định. Tâm vừa động, cảnh đổi — quẻ đổi.”
📖 Không đọc, mà biết
Tử Kiển tiến lại:
“Em vừa học bài học lớn:
Dịch không phải để đọc.
Dịch là để cảm thấy ngay khi nhìn thế giới này đang sống.”
Cô hỏi:
“Nhưng nếu quẻ cứ biến liên tục, sao biết nên làm gì?”
Tử Kiển cười:
“Khi lòng em không loay hoay hỏi 'nên làm gì' nữa…
thì em sẽ tự làm đúng. Đó là biết Dịch.”
🌌 Từ quẻ… đến Đạo sống
Đêm hôm đó, Linh ngồi bên suối, không chờ quẻ nào nữa.
Chỉ ngồi.
Và từ sự không chờ đó… cô thấy từng sự vật: cành cây, giọt sương, côn trùng nhỏ — đều biểu hiện một phần chân lý.
Cô viết vào sổ:
“Không cần gọi là Càn, Khôn, Ly, Khảm nữa.
Mỗi hơi thở đã là một biến dịch rồi.”
Chương 35 – Giấc mộng Bát Quái: Khi tám cửa mở cùng lúc
“Trong mộng, tâm hiện ra nguyên hình.
Nếu không hiểu tâm mình – sẽ mãi lạc trong mê cung của chính nó.”
— Mộc Linh chép lại sau lần mộng du Bát Quái
🌙 Một đêm trăng mờ, không tiếng gió
Tối đó, sau buổi tọa thiền dài bên suối, Linh thiếp đi.
Cô không mộng mị gì suốt nhiều đêm – nhưng đêm nay, khác.
Cô thấy mình đứng giữa một vòng tròn đá khổng lồ, tám cánh cổng dựng quanh.
Mỗi cổng khắc một quẻ chủ: Càn – Khôn – Chấn – Tốn – Ly – Khảm – Cấn – Đoài.
Tử Kiển (trong mộng) nói:
“Chỉ một cửa dẫn ra.
Bảy cửa còn lại dẫn về vòng lặp.”
🌀 Tiếng vọng của quẻ xưa
Cô nhìn từng cổng.
Cổng Càn: sáng rực, đầy khí nam dương, mời gọi sự vươn lên.
Cổng Khôn: mềm mại, sâu lắng, như vòng tay mẹ.
Cổng Chấn: rền vang như sấm, thúc giục hành động.
Cổng Tốn: gió thổi, mời gọi linh hồn phiêu du.
Cổng Ly: lửa cháy, đỏ rực, đam mê, tri thức.
Cổng Khảm: tối sâu, như vực không đáy.
Cổng Cấn: như núi chặn lối, bảo “dừng lại mà nhìn vào”.
Cổng Đoài: tiếng trẻ con cười vang, hứa hẹn niềm vui.
Linh bối rối. Cổng nào cũng đúng. Cổng nào cũng sai.
🪞 Mỗi bước, một vòng lặp
Lần thứ nhất, cô bước vào Ly – vì cô nghĩ: “Mình cần hiểu thêm.”
Bên trong là một thư viện lửa, giống Động Hỏa Cốc – nhưng lối ra biến mất.
Lần thứ hai, cô chọn Đoài – nghĩ: “Mình cần nhẹ nhàng.”
Cô lạc vào một cánh đồng vui – rồi vòng lại về giữa vòng tròn.
Cô thử cả tám cửa.
Mỗi lần chọn theo ý muốn – đều lặp lại.
🧘 Một lần không chọn
Lần thứ chín, cô không bước nữa.
Cô ngồi xuống giữa vòng tròn.
Lặng lẽ. Nhắm mắt.
Không chọn – cũng không chờ.
Lúc ấy, cô nghe tiếng gió sau gáy. Một cổng nhỏ thứ chín mở ra – không tên, không biểu tượng.
Linh đứng dậy.
Không nghĩ. Không biết vì sao.
Chỉ bước.
🌌 Đạo không trong quẻ – mà trong lòng biết dừng
Cô tỉnh dậy.
Trời vừa rạng đông.
Tử Kiển đang đun trà.
Cô nói:
“Em thấy 8 cổng. Nhưng ra được bằng cổng thứ 9.”
Tử Kiển mỉm cười:
“Thứ 9 không nằm ngoài, mà là khi em không còn bị dẫn dắt bởi tám cái có tên.
Khi không muốn gì – thì đường sẽ hiện ra.”
“Nếu bạn sợ một quẻ, đừng tránh nó. Hãy để nó soi bạn. Và bạn sẽ biết, bạn đang thực sự sợ điều gì.”
— Bút ký Khổng Phu Tử về Thập Dực, chương “Tượng”
🏛️ Tòa Gương – nơi không ai có thể nói dối
Rời khỏi mộng cảnh 64 quẻ, Linh theo Tử Kiển đến một nơi gọi là Tòa Gương – kiến trúc tròn, trắng xám, nằm giữa đồng hoang.
Bên trong, tường và sàn đều là gương lồi lõm, mỗi mặt gương khắc một qủe.
Giữa sảnh, một cái bệ quẻ đặt ba đồng xu cổ: “Ngươi không thể bước tiếp nếu chưa gieo Dịch của chính mình.”
🪙 Linh gieo quẻ – hiện ra Quẻ 29: Khảm Vi Thủy (nước lồng nước)
Tử Kiển nhíu mày.
“Đây là quẻ khó. Khảm là hiểm, và ngươi lại gặp nó... trong chính bản thân ngươi.
Tòa Gương sẽ không soi bề ngoài — mà soi tầng sâu nhất.”
Cánh cửa gương bật mở. Linh bước vào. Gió lạnh.
Rồi… một người bước ra từ gương đối diện.
👤 Linh – bản thể phản chiếu
Đó là cô.
Nhưng đôi mắt tối hơn. Gương mặt cứng lạnh.
Miệng nói:
“Ta là ngươi khi ngươi thất vọng về tất cả.
Khi ngươi nghĩ rằng Kinh Dịch, linh đạo, chân lý… chỉ là cách kéo dài nỗi cô đơn.
Ta là ngươi, khi thầm nghĩ: 'Dù có hiểu hết, liệu mình có bớt trống rỗng không?'"
Linh run lên. Cô không ngờ chính mình từng nghĩ vậy.
💢 Cuộc va chạm – Dịch hay ảo tưởng?
Bản thể phản chiếu bước gần, nói tiếp:
“Ngươi đã học được nhiều. Nhưng hãy trả lời đi:
Ngươi học vì khát vọng, hay vì sợ không ai yêu một kẻ không thông tuệ?
Ngươi tìm chân lý, hay chỉ muốn cảm thấy mình cao hơn kẻ khác?”
Linh không cãi.
Thay vào đó, cô… gật đầu.
“Đúng… đã có lúc như thế. Nhưng... ta đang thay đổi.”
Gương khẽ rung lên. Đối ảnh mờ dần.
🕊️ Tượng của Khảm đổi sắc
Bức tượng Khảm bên tường sáng lên. Nước trong giếng tâm linh trở nên lặng.
Dòng chữ hiện ra:
“Biết mình có tối – là cách ánh sáng bắt đầu.
Không ai vượt hiểm khi còn nghĩ mình trong sạch.”
Linh rời khỏi tòa gương.
Tử Kiển không hỏi gì, chỉ khẽ chạm vai cô.
🌱 Sự trưởng thành âm thầm
Trên đường rời đi, Linh không nói gì.
Chỉ cẩn thận:
Bước từng bước rõ ràng hơn.
Nhìn cỏ cây như thể… chúng biết mình vừa vượt qua gì đó.
Không ánh sáng rực rỡ.
Không ai vỗ tay.
Chỉ có một thứ đã thay đổi thật sự: ánh mắt của Linh – không còn tránh né chính mình.
Chương 32 – Thanh Phong Các: Khi Dịch gặp Thiền
“Dịch không phải để giải thích thế giới.
Dịch để thế giới trở nên yên.”
— Mộc Linh ghi lại lời sư già ở Thanh Phong Các
🏯 Một nơi không có lời giảng
Sau khi rời Tòa Gương, Tử Kiển đưa Linh đến Thanh Phong Các, một am nhỏ trên núi, ẩn giữa sương lam.
Lạ thay, nơi đây không ai giảng Kinh Dịch, không sách, không thầy, không học trò.
Chỉ có một sư ông già tóc bạc, ngồi thiền dưới gốc tùng suốt ngày không nói.
Tử Kiển nói:
“Ở đây, em không học thêm gì cả. Nhưng nếu đủ lặng… em sẽ hiểu.”
🧘♀️ Những ngày không tiếng
Linh ở lại.
Ngày đầu, cô ngồi đối diện sư ông, im lặng.
Ngày hai, cô thấy tiếng gió lùa qua kẽ núi như… một dòng Dịch sống động.
Ngày ba, cô thấy lòng mình sôi sục, muốn hỏi:
“Làm sao để thấu được điều tối hậu?
Làm sao biết điều đúng khi các quẻ mâu thuẫn nhau?”
Sư ông vẫn không trả lời.
Ông… chỉ nhắm mắt, mỉm cười.
🌬️ Một buổi chiều, gió bỗng đổi hướng
Linh đang quét lá sân thì một cơn gió lớn thổi ngang.
Tán cây rít lên. Bụi mù mịt.
Cô đưa tay che mắt — rồi bất giác nhìn theo đường gió thổi…
…gió mang một chiếc lá đỏ cuốn lên xoáy tròn, rồi rơi vào lòng bàn tay cô.
Ngay lúc ấy, cô nghe thấy trong mình một tiếng thì thầm rõ như đọc sách:
“Chấn là động. Tốn là gió.
Khi gió động thì biến. Biến là Dịch. Dịch là… vô ngôn.”
Cô giật mình. Không ai nói. Nhưng cô… hiểu!
🔇 Thiền Dịch – không cần chữ
Tối hôm đó, sư ông nhìn Linh. Lần đầu tiên, ông nói:
“Ngươi thấy rồi à?”
Cô gật.
Sư ông đưa cô một thẻ gỗ có khắc: 无 – vô.
“Dịch không phải để trả lời.
Dịch để giải tan câu hỏi.”
🌌 Một quẻ không tên
Trên đường rời Thanh Phong Các, Linh lấy ba đồng xu.
Không phải để hỏi gì. Chỉ gieo như một lời tạm biệt.
Ra quẻ: Vô danh. Không hiện hình. Ba mặt giống nhau.
Tử Kiển nói:
“Đó là quẻ của người đã bắt đầu… không còn cần quẻ.”
🍃 Một bước trưởng thành thầm lặng
Linh không thấy mình giỏi hơn.
Không thấy mình đã “đạt ngộ”.
Chỉ có điều — khi nhìn trời mây, cây lá, dòng nước…
cô không còn cần nghĩ thành Càn, Khôn, Tốn hay Khảm nữa.
Chúng chỉ là chính chúng, và điều đó… đủ rồi.
Chương 33 – Động Hỏa Cốc: Khi Dịch bị đốt, và lòng người sáng lên
“Dịch là ánh sáng giữa bóng tối.
Nhưng nếu chính tay ta châm lửa thiêu nó…
Ta có còn thấy gì không?”
— Ghi chép tay của Mộc Linh
🔥 Cổng đá bị niêm phong – và lời cảnh báo
Tử Kiển đưa Linh đến Động Hỏa Cốc – một nơi cấm địa.
Cổng đá phong ấn bằng 8 đạo phù chú, mỗi cái mang hình một quẻ chủ: Càn, Khôn, Ly, Khảm, Chấn, Tốn, Cấn, Đoài.
“Đây là nơi người xưa cất giữ toàn bộ bản khắc gốc của Dịch – kể cả những biến quẻ chưa từng công bố.”
Tử Kiển dặn:
“Bước vào, mọi kiến thức của em sẽ bị thử lửa. Không có quẻ nào giúp em thoát ra.
Chỉ có một lựa chọn – và cái giá đi kèm.”
📚 Trong động – kho tri thức cổ xưa cháy rực
Linh bước vào.
Hàng trăm cuộn trúc, bản da, bia đá chứa Kinh Dịch từ thời Liên Sơn – Quy Tàng – Chu Dịch – Thập Dực – đến cả những chú giải thất truyền.
Cô chạm vào một tấm bia: khắc “Quẻ 65: Phục Vô Ngôn” – quẻ chưa từng công bố.
Và khi chạm… lửa bùng lên từ dưới đất!
🩸 Giữa biển lửa, một đứa bé nằm co quắp
Cô hoảng loạn — định gom sách bỏ chạy.
Nhưng bỗng nghe tiếng thở yếu ớt. Trong đống đổ nát: một đứa trẻ – toàn thân cháy sém, ánh mắt mở trừng.
Cô khựng lại.
Lửa bắt đầu nuốt lấy giá sách chứa toàn bộ Thập Dực.
⚖️ Chọn: Kiến thức hay sinh mệnh?
Linh nhìn đứa trẻ – và nhìn lại toàn bộ tri thức huyền học mình đã học.
Trong đầu cô vang vọng:
“Nếu mất đi các quẻ, mình sẽ không còn là ai nữa.
Nhưng… nếu để đứa bé này chết, mình sẽ không còn là người.”
Cô buông tất cả.
Bế đứa bé lên. Chạy ra khỏi động.
Bỏ lại mọi sách vở – tất cả bị thiêu rụi.
💔 Khi Linh gục xuống ngoài cửa động
Đứa bé được cứu. Nhưng Linh ngất vì bỏng.
Tử Kiển đón lấy, mắt đỏ hoe:
“Em đã vượt bài thi cuối cùng của Giai đoạn Hành Môn.
Không phải cứu được ai, mà là cứu được chính trái tim mình.”
Linh thều thào:
“Dịch… không nằm trong sách…”
Tử Kiển gật:
“Nó nằm ở hành động cuối cùng khi em tưởng mình đã mất tất cả.”
🕊️ Lửa đốt kiến thức – nhưng không đốt được sự sống
Sau vụ cháy, trong tay Linh còn lại… một nửa tấm bia bị cháy dở.
Chỉ còn lại hai chữ:
「Dịch Tâm」– “Tâm là Dịch”
Chương 34 – Quẻ chảy trên nước
“Khi tâm tĩnh lặng như mặt hồ,
thì từng gợn sóng là một quẻ Dịch.”
— Lời ghi khắc đá bên Suối Vô Tự
🏞️ Suối Vô Tự – Dòng nước không chữ
Sau khi rời Động Hỏa Cốc, Linh được đưa tới một nơi tưởng chừng không có gì đặc biệt – chỉ là một con suối trong xanh giữa rừng. Không biển tên, không người canh giữ.
Nhưng khi cô bước đến gần, Tử Kiển nói khẽ:
“Đây là nơi không ai dạy Dịch, nhưng mọi ai thấy Dịch thật… đều từng đến.”
Linh ngồi xuống bên suối.
Cô thấy nước róc rách. Nhẹ nhàng. Mãi không ngừng.
👁️ Mở mắt – mà không nhìn
Tử Kiển dặn:
“Không dùng đầu. Không dùng tay.
Em phải ngồi nhìn nước… cho đến khi một quẻ tự hiện ra.”
Linh ngồi. Giờ này, cô không còn mang theo sách vở nào nữa. Chỉ là… một người, và một dòng nước.
Ngày một. Không gì xảy ra.
Ngày hai. Vẫn chỉ là sóng nhỏ lăn tăn.
Ngày ba. Trong khoảnh khắc vừa mệt vừa mơ màng… cô thấy điều lạ.
🌊 Một quẻ hiện ra giữa sóng
Trên mặt nước, những gợn sóng xoắn lấy nhau — rồi bỗng chia ra thành sáu đường ánh sáng, gợn theo chiều dọc.
Ba đường đầu liền, ba đường sau đứt đoạn.
Linh giật mình: Càn trên, Khôn dưới — quẻ Thái.
Cô không gieo. Không hỏi.
Nhưng quẻ tự đến.
🔄 Quẻ thay đổi theo tâm
Ngay sau đó, sóng chuyển hướng. Một chiếc lá rơi, làm vỡ mặt nước.
Sáu đường gợn bị phá, tan biến.
Linh hụt hẫng. Nhưng rồi cô hiểu:
“Quẻ không cố định. Tâm vừa động, cảnh đổi — quẻ đổi.”
📖 Không đọc, mà biết
Tử Kiển tiến lại:
“Em vừa học bài học lớn:
Dịch không phải để đọc.
Dịch là để cảm thấy ngay khi nhìn thế giới này đang sống.”
Cô hỏi:
“Nhưng nếu quẻ cứ biến liên tục, sao biết nên làm gì?”
Tử Kiển cười:
“Khi lòng em không loay hoay hỏi 'nên làm gì' nữa…
thì em sẽ tự làm đúng. Đó là biết Dịch.”
🌌 Từ quẻ… đến Đạo sống
Đêm hôm đó, Linh ngồi bên suối, không chờ quẻ nào nữa.
Chỉ ngồi.
Và từ sự không chờ đó… cô thấy từng sự vật: cành cây, giọt sương, côn trùng nhỏ — đều biểu hiện một phần chân lý.
Cô viết vào sổ:
“Không cần gọi là Càn, Khôn, Ly, Khảm nữa.
Mỗi hơi thở đã là một biến dịch rồi.”
Chương 35 – Giấc mộng Bát Quái: Khi tám cửa mở cùng lúc
“Trong mộng, tâm hiện ra nguyên hình.
Nếu không hiểu tâm mình – sẽ mãi lạc trong mê cung của chính nó.”
— Mộc Linh chép lại sau lần mộng du Bát Quái
🌙 Một đêm trăng mờ, không tiếng gió
Tối đó, sau buổi tọa thiền dài bên suối, Linh thiếp đi.
Cô không mộng mị gì suốt nhiều đêm – nhưng đêm nay, khác.
Cô thấy mình đứng giữa một vòng tròn đá khổng lồ, tám cánh cổng dựng quanh.
Mỗi cổng khắc một quẻ chủ: Càn – Khôn – Chấn – Tốn – Ly – Khảm – Cấn – Đoài.
Tử Kiển (trong mộng) nói:
“Chỉ một cửa dẫn ra.
Bảy cửa còn lại dẫn về vòng lặp.”
🌀 Tiếng vọng của quẻ xưa
Cô nhìn từng cổng.
Cổng Càn: sáng rực, đầy khí nam dương, mời gọi sự vươn lên.
Cổng Khôn: mềm mại, sâu lắng, như vòng tay mẹ.
Cổng Chấn: rền vang như sấm, thúc giục hành động.
Cổng Tốn: gió thổi, mời gọi linh hồn phiêu du.
Cổng Ly: lửa cháy, đỏ rực, đam mê, tri thức.
Cổng Khảm: tối sâu, như vực không đáy.
Cổng Cấn: như núi chặn lối, bảo “dừng lại mà nhìn vào”.
Cổng Đoài: tiếng trẻ con cười vang, hứa hẹn niềm vui.
Linh bối rối. Cổng nào cũng đúng. Cổng nào cũng sai.
🪞 Mỗi bước, một vòng lặp
Lần thứ nhất, cô bước vào Ly – vì cô nghĩ: “Mình cần hiểu thêm.”
Bên trong là một thư viện lửa, giống Động Hỏa Cốc – nhưng lối ra biến mất.
Lần thứ hai, cô chọn Đoài – nghĩ: “Mình cần nhẹ nhàng.”
Cô lạc vào một cánh đồng vui – rồi vòng lại về giữa vòng tròn.
Cô thử cả tám cửa.
Mỗi lần chọn theo ý muốn – đều lặp lại.
🧘 Một lần không chọn
Lần thứ chín, cô không bước nữa.
Cô ngồi xuống giữa vòng tròn.
Lặng lẽ. Nhắm mắt.
Không chọn – cũng không chờ.
Lúc ấy, cô nghe tiếng gió sau gáy. Một cổng nhỏ thứ chín mở ra – không tên, không biểu tượng.
Linh đứng dậy.
Không nghĩ. Không biết vì sao.
Chỉ bước.
🌌 Đạo không trong quẻ – mà trong lòng biết dừng
Cô tỉnh dậy.
Trời vừa rạng đông.
Tử Kiển đang đun trà.
Cô nói:
“Em thấy 8 cổng. Nhưng ra được bằng cổng thứ 9.”
Tử Kiển mỉm cười:
“Thứ 9 không nằm ngoài, mà là khi em không còn bị dẫn dắt bởi tám cái có tên.
Khi không muốn gì – thì đường sẽ hiện ra.”
Nhận xét
Đăng nhận xét