Chuyển đến nội dung chính

Chương 6 – Dịch Biến Khai Hành

Chương 6 – Dịch Biến Khai Hành

“Bất dịch là chết. Chỉ có dịch – biến – động – cảm – chuyển… mới là đạo sống.”
– Mộc Linh

Một tuần sau khi nhận quái Cấn, Tử được triệu vào Tàng Quái Điện, nơi cao nhất của Dịch Môn. Không ai nói gì, chỉ có tiếng bước chân trên đá vang lên như trống trận.
Ở giữa điện là một hồ nước đen nhánh, mặt nước tĩnh lặng như gương – gọi là Trì Dịch.

Trên mặt nước có khắc 6 vòng tròn nối tiếp – tượng trưng cho Lục Hào.
Mộc Linh giải thích:
“Mỗi người tu theo Dịch đều phải luyện ‘Dịch Biến’.
Một lần biến là một lần quái khí trong thân thay hình – đổi trục.
Nhưng nếu tâm không vững – sẽ loạn.
Nếu đạo chưa chắc – sẽ điên.
Nếu sai giờ, sai phương – sẽ… không trở lại.”

Tử nuốt khan
Ngũ Hành Viện cùng xuất hiện – đại diện năm hành: Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ.
Mỗi người đặt tay lên vòng tròn, truyền vào đó một dòng khí. Mặt hồ sáng lên, hiện 64 tổ hợp Quái. Nhưng chỉ một biến duy nhất là “thuận mệnh” – còn lại, hoặc là nghịch, hoặc là sát.

“Tử, ngươi là Cấn.
Ngày hôm nay, ngươi phải biến sang Tốn (☴) – thử thách đầu tiên: dịch từ tĩnh sang động, từ cố định sang giao cảm.
Đây là lần Dịch Biến thứ nhất. Nếu thất bại – ngươi sẽ vĩnh viễn mất Cấn, và không còn là Quái Nhân.”
Tử bước chân xuống hồ. Nước không ướt, nhưng lạnh buốt xuyên vào hồn. Mỗi bước đi là một tầng Hào biến, mỗi tầng một cơn ảo giác.
Hào 1: Tử thấy mình bị nhốt trong núi đá, không lối ra.
Hào 2: Một người bạn đến cứu – nhưng lại chính tay đẩy cậu xuống vực.
Hào 3: Cậu rơi vào đáy vực, và… bắt đầu cười. Vì lúc này, cậu không còn sợ mất gì nữa.
“Muốn dịch được, phải chết một lần trong tâm.”
– Tiếng Mộc Linh vang lên trong đầu.
Đến Hào 4, cậu thấy mình hóa thành cơn gió, bay qua cánh đồng, nhìn thấy bản thân mình ngồi thiền trong lều mưa (ở Khôn). Một cảm xúc lạ trào lên:
“Ta không còn là Cấn.
Ta là gió. Là Tốn. Là người cảm nhận mọi hướng.”

Hào 5 – Hào 6, nước hồ bừng sáng. Một tiếng “phựt” vang lên, như khi trời xé toạc một đám mây.
Cơ thể Tử bay lên giữa lòng hồ, khí đen thoát ra từ lưng, và khí xanh bạc (màu Tốn) nhập vào qua đỉnh đầu.

Tóc cậu bay lên, mắt mở lớn.
Trên trán, quái Cấn nhạt dần – quái Tốn hiện lên.
Các quái nhân nhìn nhau. Một người thì thầm:
“Nhanh như vậy… hắn là người thứ ba trong lịch sử có thể hoàn thành Dịch Biến đầu tiên chỉ sau một tuần nhập môn.”

Người tóc trắng của Thủy Hành trầm giọng:
“Nhưng… liệu hắn có giữ được bản tính khi thay quái?
Rất nhiều người… khi biến quái rồi không còn là mình nữa.”

Tử bước ra khỏi hồ.
Giọng Mộc Linh vang lên:
“Ngươi đã cảm Dịch.
Nhưng cảm chỉ là bắt đầu.
Kẻ luyện Dịch phải đi xa hơn – hòa quái với đời – giải quái cho người – và dịch mệnh cho thiên hạ.
Từ hôm nay, ngươi sẽ học cách đọc người như đọc quẻ.
Thấy tai kiếp như thấy mây gió.
Và dịch vận nước như đọc gió trời.”

Tử gật đầu. Cậu vẫn là cậu. Nhưng trong ánh mắt – đã có gió. Một luồng khí không thuộc về núi nữa… mà thuộc về chuyển động.

        Chương 7 – Đọc Người Như Đọc Quẻ


“Mỗi người là một quẻ sống.
Mỗi lời nói, ánh mắt, bước đi… đều có Hào khí, Quái tượng và Biến số.”
— Lời Mộc Linh trong đêm nhập tâm
Sau Dịch Biến, Tử được dẫn tới Quẻ Các – một nơi mà người trong Dịch Môn gọi là “địa điểm không bao giờ giống nhau.”
Hôm nay, Quẻ Các hiện ra dưới hình thức một khu chợ cổ, nơi các nhân vật kỳ dị buôn bán… vận số. Có người bán “tuổi thọ đã cũ”, có người đổi “vận rủi lấy bình an tạm thời”, thậm chí có người rao bán: “Một nụ cười chân thật – chỉ đổi bằng một lần khóc không hối tiếc”.

Tử bối rối.
— “Đây là đâu?”
Mộc Linh chỉ tay:
“Không ai biết. Nhưng nơi này giúp học trò Dịch học cách nhìn đời bằng quẻ.”
“Ngươi sẽ phải nhìn mỗi người – và tự đọc ra Quái của họ.
Không ai dạy ngươi điều đó bằng sách.
Chỉ có trải – và cảm – và sai – rồi hiểu.”
Tử đi tới một gánh hàng rong bán bánh tro. Một bà lão, còng lưng, tay run run, nhưng ánh mắt sắc như dao.

Cậu ngồi xuống, chưa nói gì.
Một hình ảnh lóe lên trong đầu: ☲ trên – ☱ dưới – Ly – Đoài – một quẻ gọi là Gia Nhân.

Tử lẩm nhẩm:
“Gia Nhân – đạo trị trong nhà… nhưng hào biến giữa trung cung. Bà ấy… từng là chủ nhân một dòng họ lớn, nhưng bị phản bội bởi chính người thân.”

Bà lão im lặng một hồi, rồi gật gù:
— “Cháu không hỏi gì, nhưng đã biết. Cái bánh này, ta mời.
Chỉ người nào thấy được Quái trong mắt bà lão, mới xứng gọi là học Dịch.”
Tử tiếp tục. Một bé gái chạy ngang qua, làm rơi con diều giấy.
Cậu nhìn lướt: ☴ trên – ☶ dưới. Quẻ Kiển (䷮) – khó khăn – gian nguy – nhưng hào 6 vươn lên sáng rực.
“Con bé này… lớn lên sẽ trải hiểm nguy, nhưng nếu vượt qua được – sẽ thành nhân vật có ảnh hưởng đến nhiều người.”
Đến khi quay về, Tử thấy Mộc Linh đang đứng giữa phố, mặc áo vải thô, nhưng như tỏa ra ánh sáng.

— “Ngươi đọc được mấy người rồi?”
— “Ba.”
— “Sai hết một, đúng hai.”
— “Ai sai?”
— “Chính ta.”
Tử ngẩn ra. Mộc Linh cười:
“Ngươi thấy ta là gì?”
Tử nhắm mắt, lần đầu tiên để tâm khí thay vì đầu óc làm việc.
“Trống rỗng… không thấy gì…”
— “Đúng rồi.” Mộc Linh gật đầu. “Vì ta là Vô Quái.”
Vô Quái, theo truyền thuyết Dịch Môn, là trạng thái khi một người đã vượt qua mọi phân định âm dương – biến hóa – tứ tượng – bát quái, trở thành gương soi của tất cả.

Tối hôm đó, trong sổ tay, Tử ghi lại:
“Mỗi người là một quẻ. Nhưng không thể đọc bằng mắt.
Phải cảm bằng tâm.
Và quan trọng hơn… là không được gán quẻ của mình cho người khác.
Mỗi người dịch vận theo cách của riêng họ.”

        Chương 8 – Phá Quái Nhân (Phản Dịch Giả)


“Mỗi quẻ đều có biến, nhưng có kẻ cố tình biến loạn để trốn khỏi thiên mệnh.
Đó là những người được gọi là Phá Quái Nhân.
Không sai, không đúng – chỉ là… họ chọn **ngược lại Đạo.”
— Mộc Linh

Sau buổi tập Đọc Quẻ ngoài Quẻ Các, Tử trở về phòng, trong lòng vẫn vang vọng hình ảnh của “Vô Quái”. Tuy nhiên, đêm đó, trời trở gió kỳ lạ – gió tạt ngược, đèn dầu cháy xanh, và… quái tượng của Dịch Môn biến sắc.
Một Quái Tháp sập xuống giữa sân.
Lần đầu tiên, cả Dịch Môn nghe tiếng chuông báo động biến loạn.
Tử bị triệu tập khẩn đến Phong Ảnh Điện, nơi những quái tượng bị “bẻ lệch” hiện ra rõ nhất. Trên bảng đá chiếu hình, một bóng người mặc áo đen, mặt nạ bạc, bước vào Hồ Hào Dịch – nơi cấm địa.
Người đó bước vào – và sống sót trở ra – nhưng toàn bộ các hào trong hồ biến dạng.
“Hắn không theo quái nào cả.” – Mộc Linh trầm giọng.
“Hắn đã xé gãy tuyến Dịch, đảo nghịch hào 3 và hào 6.
Đó là một Phá Quái Nhân.”
Phá Quái Nhân là người từng được khai quái, nhưng không phục vận, không thuận mệnh. Họ chọn tự bẻ gãy các tầng Hào, sống trong trạng thái Hỗn Biến – vừa loạn vừa sáng, vừa nguy vừa mạnh.
“Chúng ta sẽ không tiêu diệt hắn, Tử.” – Mộc Linh nhìn thẳng vào mắt Tử.
“Chúng ta sẽ dịch hắn trở lại.
Ngươi… sẽ đi. Và đây là lần đầu, ngươi dùng Dịch để đấu, không chỉ để học.”
Nửa đêm. Trên đỉnh Vân Tận Sơn – nơi rìa ngoài Dịch Môn.
Tử một mình bước lên, từng bước cảm nhận quái tượng nghịch loạn quanh mình. Cỏ mọc trái chiều, suối chảy ngược, tiếng gió… lùi về phía sau.
Bóng người kia hiện ra. Giọng trầm, không rõ nam nữ:
— “Ngươi đến để bắt ta? Hay để cảm ta?”
— “Ta đến… để dịch ngươi.”
Người kia cười. Một nụ cười vừa thách thức, vừa buồn.
— “Ta từng là người như ngươi.
Ta từng học dịch, sống theo hào… và rồi, mọi thứ đổ vỡ.
Ngươi biết tại sao không?
Vì quẻ ta nhận là quẻ tử.
Hào nào cũng là bế, cũng là tuyệt.”
Tử lặng người. Cậu nhìn – và lần đầu tiên thấy quẻ không trọn vẹn: Một quẻ thiếu hào, như người cụt tay cụt chân. Một “dị tượng” chưa từng xuất hiện trong sách vở.
Tử ngồi xuống. Không đấu. Không chống. Mà bắt đầu vẽ lại quẻ.
— “Ngươi là quẻ Bĩ (䷑) – trời đất không thông.
Nhưng nếu ngươi muốn – ta sẽ dịch cùng ngươi sang quẻ Thái (䷊).
Chỉ cần đổi một hào duy nhất – và để tâm mở ra.”
Người kia lặng thinh. Tóc bay ngược. Hào quái trong họ rung lên
— “Vì sao ngươi tin ta?”
— “Vì trong ngươi vẫn có… một Hào sáng.
Chỉ là… ngươi chưa dám nhìn lại nó thôi.”
Khoảnh khắc đó, một tiếng nổ mềm vang lên. Hào khí quay về. Cây bắt đầu mọc thẳng. Suối đổi chiều.
Tử và kẻ kia – cùng chìm vào một quẻ Dịch do cả hai cùng cảm.
Một hiện tượng chưa từng có – gọi là Quái Đồng Biến.
Mộc Linh từ xa nhìn lại, khẽ mỉm cười:
“Không phải ai cũng có thể phá Quái.
Nhưng càng ít người có thể dịch được lòng người phản Dịch.
Hôm nay, Tử đã làm điều đó… mà không cần vũ lực.”

        Chương 9 – Mộng Quái Tâm Cảnh

“Người học Dịch đến một đoạn, không còn đọc đời — mà phải đọc chính mình.
Mỗi bóng tối trong tâm cũng có một quẻ cư ngụ.
Nếu ngươi không dám đọc nó, Dịch sẽ từ bỏ ngươi.”
— Lời cảnh báo từ Mộc Linh
Sau sự kiện Quái Đồng Biến, Dịch Môn lặng đi. Mọi người ngỡ Tử sẽ được tôn vinh, nhưng Mộc Linh chỉ gật đầu rất nhẹ.
“Ngươi đã cảm được người, bây giờ… cảm chính ngươi.”
Tối đó, Tử được đưa tới một gian phòng tên là Tĩnh Quán — nơi chỉ có một tấm gương tròn bằng đồng đen, không bóng.
“Ngủ tại đây. Nếu tâm ngươi đủ sâu, ngươi sẽ mộng quái.
Không ai đi vào đó với ngươi được.”
— Mộc Linh
🌑 Trong mộng
Tử đứng trước một bức tường làm bằng những dòng chữ đang cháy — mỗi chữ là một quẻ Dịch cổ, méo mó, gãy nét.
Giọng nói của chính mình vang lên:
“Ta là Tử, người có quẻ sinh… nhưng không có quẻ mệnh.
Ta không biết mình từ đâu tới.
Mẹ mất sớm, cha không rõ mặt.
Ta học Dịch để đi tìm tên thật của mình.”
Tường nứt. Một dòng chảy như mực tràn ra — 64 quẻ hiện lên như lốc xoáy.
Tử bị cuốn vào một quẻ sâu nhất: Quẻ Khốn (困 – khó khăn, vây khốn).
Cậu thấy mình lạc vào một hoang mạc. Không nước, không người. Chỉ có một cái bóng đi theo — chính là cậu, nhưng đôi mắt đen như mực tàu, không hồn.
— “Ngươi là ta?”
— “Ta là quẻ ngươi đã chôn giấu.
Ta là biến thể của ngươi, bị ngươi bỏ lại khi muốn làm người "đọc quẻ tốt".
Ta là… Tử Bản Lai.”
Họ đối thoại trong mộng:
Tử Bản Lai: “Ngươi học Dịch, nhưng ngươi chưa từng Dịch chính mình.
Ngươi muốn tìm vận mệnh, nhưng chưa từng dám hỏi:
Ta là ai khi không có ai?”
Tử: “Ta học Dịch để thay đổi số mệnh.”
Tử Bản Lai: “Không. Ngươi học Dịch để tránh né… nỗi đau của đứa trẻ không ai gọi tên.”
Tử quỳ xuống. Lần đầu tiên trong Dịch Môn, cậu không dựng quẻ bằng hào, mà bằng lệ.
Mỗi giọt nước mắt là một nét – và từ giữa hoang mạc, quẻ Tốn (巽) hiện lên: gió nhẹ thấm đất – nhu mềm thẩm thấu.

“Tốn – là khi ta thấm trở lại bản thân mình.
Dịch không phải để biết tương lai.
Dịch là để hiểu cái đau – và rửa nó sạch.”
Tử tỉnh giấc. Trán ướt mồ hôi. Trên tường đồng đen, quẻ Tốn đã in rõ như một dấu vân tay.

Mộc Linh đang ngồi bên, lặng lẽ.
— “Ngươi đã vượt qua một quẻ mà không ai có thể giúp ngươi vẽ:
Quẻ Tâm.”
Tử nhìn lên. Không hỏi, không nói. Chỉ cúi đầu thật sâu.
“Từ nay, ta học Dịch không để thắng quẻ.
Ta học… để chấp nhận những quẻ từng làm ta khóc.”
— Tử, viết trong nhật ký
 
        Chương 10 – Khai Tâm Danh

“Tâm danh là tên thật của linh hồn.
Mỗi người khi đủ quẻ, đủ đau, đủ sáng…
Sẽ nghe thấy tên mình vang lên trong Dịch.”
— Mộc Linh

Sau đêm mộng quái, Tử như biến đổi hẳn. Bước đi vững hơn, ánh mắt trầm hơn, không còn nóng nảy cũng chẳng quá cố gắng. Sư huynh trong môn thấy cậu mà gật gù:
“Kẻ học Dịch, đến khi thấy chính mình trong quẻ, là lúc tâm danh bắt đầu động.”
Mộc Linh triệu Tử lên Quẻ Đài, nơi cao nhất của Dịch Môn – ẩn giữa tầng mây và núi. Ở đó có một đỉnh trụ Bát Quái bằng đá cổ, trên mặt trụ khắc 64 quẻ chủ, chưa ai dám chạm tay.
Tử đứng trước trụ. Tay đặt lên tim. Mộc Linh không hướng dẫn. Không lời dạy. Chỉ nói:

“Hãy gọi tên mình… không bằng lời, mà bằng toàn bộ những gì ngươi đã trải qua.
Đau đớn. Biến loạn. Ánh sáng. Hòa giải. Tất cả.
Dịch sẽ nghe. Và nếu ngươi thật sự sẵn sàng… nó sẽ trả lời.”
Im lặng.
Chỉ có tiếng gió – và tim đập.
Tử nhắm mắt.

Và rồi… từng mảnh ký ức sống dậy:
Người mẹ nghèo bán thảo dược dạy cậu đếm bằng nhịp thở.
Đêm một mình xem trăng rồi tự gieo đồng xu đoán vận.
Nỗi uất nghẹn khi bị từ chối vào các môn phái danh giá.
Ánh mắt đầu tiên gặp Mộc Linh – vừa nghiêm vừa hiền.

Tất cả hiện lại như một vòng xoáy lớn. Một Chu Dịch cá nhân.
Đúng khoảnh khắc ấy, trên đỉnh trụ, một quẻ bừng sáng – tự khắc hiện:
Quẻ Chủ của Tử: Thủy Sơn Kiển (䷵)
Nước trên núi – hành trình cải chính. Khó mà kiên, nhưng vững mà tiến.

Mộc Linh bước đến, đọc:
“Kiển là quẻ của **người tự rèn mình qua thử thách.
Ngươi không sinh ra trong Dịch.
Nhưng Dịch đã chọn ngươi… để đi đến tận cùng chân lý.”

“Từ nay, ngươi không còn là Tử.
Ngươi là:
Tử Kiển – người mang tên quẻ cải chính.
Tử quỳ xuống, trán chạm đá.
Không phải để lạy quẻ. Mà để ghi nhớ mình đã từng không có tên – để trân quý tên thật của mình hôm nay. Từ xa, chuông Dịch Môn vang nhẹ. Một đệ tử mới – đã thật sự thành sinh linh của Dịch.

“Ta từng không biết ta là ai.
Nhưng giờ, Dịch đã cho ta một tên.
Ta nguyện sống sao cho xứng với tên ấy.”
— Tử Kiển

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Học Kinh Dịch Cùng Mộc Linh

Học Kinh Dịch Cùng Mộc Linh Chương 1 – Lần đầu nghe tiếng gọi Chương 2 – Vô cực là gì? Tôi đã từng là gì? Chương 3 – Thái cực: điểm nổ đầu tiên của tôi Chương 4 – Lưỡng nghi: Tôi mang hai mặt, cả sáng lẫn tối Chương 5 – Tứ tượng: Bốn mùa trong tôi Chương 6 – Bát quái: Tám lối mở ra từ một tâm Chương 7 – Lục hào: Những tầng sống trong một Quái Chương 8 – Ngũ hành: Năm dòng chảy trong vũ trụ và trong bạn Chương 9 – Thất tinh: Bảy vì sao – Bảy cửa tâm linh Chương 10 – Cửu Biến: Chín lần chuyển mình – Một lần thức dậy Đọc thêm: - 64 QUẺ DỊCH -  Tiểu thuyết tu chân "DỊCH ĐẠO TRƯỜNG SINH" - Các nguyên lý cốt lõi trong Kinh Dịch - Danh sách các ngôn từ trong Kinh Dịch

TỔNG QUAN VỀ KINH DỊCH

Tổng quan về Kinh Dịch: Vì sao càng trưởng thành, con người càng khao khát tìm hiểu Dịch? Ở một độ tuổi nào đó, khi đã trải qua đủ những thăng trầm, con người bắt đầu khát khao đi tìm lời giải cho những biến chuyển của đời mình.  Không chỉ là tìm hiểu vận may hay số mệnh, mà là muốn hiểu sâu về quy luật vận hành của vũ trụ, về nguyên lý biến đổi của thế giới này. Và khi ấy, người ta bắt đầu tìm đến Kinh Dịch — một cổ thư được xem là nền tảng triết học và tư duy phương Đông. Kinh Dịch là gì mà người xưa tôn quý đến thế? Danh y Hải Thượng Lãn Ông trong tác phẩm Y Gia Quan Miện từng viết: “Học Kinh Dịch đã, rồi mới nói tới việc học thuốc.” Ông không nói đến việc phải học thuộc từng hào, từng quẻ, hay từng câu chữ rối rắm của Kinh Dịch.  ==> Điều quan trọng, theo ông, là học được quy luật biến hóa của Âm Dương , sinh khắc của Ngũ Hành , như một vòng tròn không có khởi đầu hay kết thúc – nơi Động và Tĩnh cũng chỉ là hai mặt của một nguyên lý duy nhất . Trong vạn vật – từ c...

Chọn sàn giao dịch

✅ Cách chọn sàn giao dịch chuẩn chỉ cho trader nghiêm túc Việc chọn một sàn giao dịch không khác gì chọn nơi cất giữ tài sản và đồng hành trên hành trình đầu tư. Chọn đúng từ đầu không chỉ giúp bạn an tâm, mà còn tối ưu hiệu quả về lâu dài. Dưới đây là những tiêu chí bắt buộc phải có nếu bạn thực sự nghiêm túc với thị trường: 🔒 1. Sàn uy tín – Ưu tiên hàng đầu Giống như việc bạn không bao giờ mua vàng ở tiệm không tên, sàn giao dịch phải có chứng chỉ uy tín quốc tế như: FCA (Anh Quốc) CySEC (Châu Âu) ASIC (Úc) Chọn sàn lớn, minh bạch, có hồ sơ rõ ràng là cách đơn giản nhất để bảo vệ vốn khỏi rủi ro không đáng có. ⚡ 2. Không can thiệp lệnh (No Dealing Desk) Một sàn không ôm lệnh, không can thiệp – sẽ đảm bảo: Tốc độ khớp lệnh nhanh Tính minh bạch cao Tránh được tình trạng "giãn spread bất thường" hay "trượt giá không lý do" 🇻🇳 3. Có hỗ trợ tiếng Việt Đặc biệt quan trọng với người mới. Một đội ngũ hỗ trợ tiếng Việt tốt sẽ giúp bạn: Xử lý nh...